Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 873 -



Chương 873 -




Trong khoảng thời gian bọn họ nhậm chức, bà chủ luôn bận rộn bôn ba khắp nơi, thành ra đa số các nhân viên ký khế ước sau đều chưa gặp lại Lộ Dao lần nữa.
Thật ra bọn họ rất muốn được làm việc cùng bà chủ.
Các nhân viên hoàn toàn không biết nhiệm vụ của bà chủ ở nước Hoàng Kim đã tiến vào giai đoạn cuối cùng. Không bao lâu nữa trọng tâm công việc của bà chủ sẽ lại chuyển tới cửa hàng mới.
Lộ Dao khích lệ mọi người bằng mấy câu đơn giản sau đó kéo một thanh niên mặc đồ đen với mái tóc đỏ bên cạnh tới: "Giới thiệu với mọi người đây là Mặc Chúc, là nhân viên chạy vặt mới tới. Mặc Chúc là một người cực kỳ hiền lành và khiêm tốn. Anh ta mới tới chưa hiểu biết nhiều nên bình thường mọi người có thời gian rảnh thì hướng dẫn anh ta với nhé."
Các nhân viên chạy vặt khác không khỏi thắc mắc trong lòng: Người này là ai vậy? Thế mà bà chủ lại tự mình đứng ra giới thiệu. Anh ta giỏi giang lắm hả?
Mặc Chúc vừa hiền lành vừa khiêm tốn: "..."
Không chỉ dừng lại ở đó, sau khi họp xong, Lộ Dao còn nói với các nhân viên bình thường ở cửa hàng chính: "Mặc Chúc mới tới nhưng có năng lực rất đặc biệt, hơn nữa tính cách cũng thoải mái, thích nhất là được làm việc nên mọi người gặp chuyện phiền phức gì cứ yên tâm nhờ anh ta giúp đỡ nhé."
Điểm chính trong lời cô là "chuyện phiền phức".
Mặc Chúc đi ngang qua: "..."
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ chỉ cảm thấy bà chủ càng ngày càng điên. Nó nhẫn nhịn mãi rồi cuối cùng vẫn phải hỏi Lộ Dao: "Không phải cô đang gây khó dễ cho thần linh đấy chứ?"
Lộ Dao: "Sao có thể?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Nhưng anh ta nắm giữ quyền phán quyết cô có thông qua nhiệm vụ cuối cùng hay không đấy. Chúng ta không nghĩ cách lấy lòng mà trái lại còn bắt anh ta phải làm việc nữa. Như vậy có phải hơi không ổn không?"
Lộ Dao: "Mặc Chúc là thần linh mà, sao lại so đo với người bình thường như tôi được?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nói nhỏ: "Thật ra thì cũng có rất nhiều vị thần lòng dạ nhỏ nhen."
Nghe Thống Thống kêu ca, Lộ Dao thật sự không đành lòng giỡn nó nữa: "Tôi chỉ đang tò mò tại sao rõ ràng là Mặc Chúc biết được con dân của mình đang rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng nhưng anh ta không hề lo lắng chút nào thôi. Có lẽ nguyên nhân này chính là chìa khoá để tôi thông qua nhiệm vụ cuối cùng."
Hệ thống không khỏi ngạc nhiên.
Nó cảm thấy mình sẽ không bao giờ theo kịp suy nghĩ của bà chủ.
Thống Thống có thể cảm nhận được sự biến mất của Lục Minh Tiêu làm bà chủ rất không vui, có điều cô không hề để lộ ra sự không vui này.
Cô của hiện tại càng lý trí và tỉnh táo hơn hồi trước nhưng hình như lại đang đi ngược lại với ước mơ.
Đến lúc này Thống Thống mới đột nhiên cảm thấy không chắc chắn. Thật sự đến điểm cuối rồi Lộ Dao sẽ thuận theo tự nhiên mà thực hiện được ước mơ ư?
Lộ Dao xoay người đi vào phòng làm việc danh cho nhân viên.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ thoát khỏi đống suy nghĩ lộn xộn của bản thân: "Hôm nay chúng ta tới trạm nào? Có cần tới Khúc Trang liếc qua một cái không?"
Lộ Dao: "Hôm nay tôi không đi đâu cả, bận ghép tranh rồi."
Đống mảnh ghép kia khó ghép hơn cô đoán nhiều. Tối hôm qua cô vừa đốp chát với Mặc Chúc vừa tìm cách ghép nhưng đến tận khi đi ngủ cũng chỉ ghép được ba mảnh.
Mặc Chúc nói rằng chờ đến khi cô ghép xong mới công bố kết quả nhiệm vụ cuối cùng.
Trên thực tế thì lời này nghe vậy chứ không phải vậy. Thời hạn kết thúc nhiệm vụ cuối cùng chỉ còn chưa đầy năm ngày. Dù Lộ Dao có hoàn thành hay không thì thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Chẳng qua đến nay các trạm đều đã vận hành bình thường, Lộ Dao cảm thấy chắc trong bức tranh ghép này sẽ có manh mối của nhiệm vụ lần này nên cô phải dốc toàn sức lực nghĩ cách ghép nó lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận