Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1376 -



Chương 1376 -



Thôn Vô Danh là một thôn xóm nhỏ nằm gần biên giới Thần giới và Bình giới. Trong thôn có một tu viện.Bình thường những người Bình giới có tư chất thành thần đều theo học và tu thần đạo ở tu viện này.Năm hai tuổi, Tịch Vỹ kiểm tra ra có tư chất thành thần, từ đó đến nay cậu ta đã vào tu viện được mười tám năm rồi nhưng đến nay vẫn là một vị thần học việc.Từ khi lên sáu, ngày nào Tịch Vỹ cũng thức dậy từ sáng sớm, chuyện đầu tiên cậu ta làm là đến hồ Giám Tâm cách tu viện chừng năm cây số để múc nước, sau đó mới bắt đầu một ngày chạy đi chạy lại hai chuyến. Đến nay, mỗi ngày có khi cậu ta phải chạy đi chạy lại hơn mười chuyến.Dùng thùng gỗ lấy nước, quay về tu viện, rót đầy chậu nước dưới mái hiên.Ngày nào cũng vậy. Đây là một trong những hoạt động tu đạo.Gần đây Tịch Vỹ thường xuyên có suy nghĩ đời này mình sẽ không thể nào thành thần được. Từ hai tuổi đến hai mươi tuổi, nhân sinh của cậu ta không có gì thay đổi.Ngày nào cậu ta cũng tu tâm luyện tính và tu đạo, nhưng đến bây giờ cậu ta vẫn chưa tìm được con đường đúng đắn để đi theo cả đời.Chẳng qua trừ ở lại tu viện thì Tịch Vỹ không còn chỗ nào để đi cả.Cách kiểm tra xem một người Bình giới có tư chất thành thần hay không rất đơn giản. Chỉ cần kiểm tra xem thế giới trông như thế nào trong mắt người đó là được.Tịch Vỹ không nhớ nổi chuyện năm mình hai tuổi. Từ khi có ký ức đến giờ, thế giới của cậu ta đã là những ký hiệu màu đen đơn điệu rồi.Núi đá là những điểm lớn nhỏ khác nhau. Cây cối hoa cỏ là những đường cong xiêu vẹo. Nước chảy là những đường cong cong queo.Con người thì là những đường cong đan chéo vào nhau, lớn nhỏ không đồng nhất. Nhưng Tịch Vỹ có thể phân biệt được những người khác nhau từ sự khác biệt nhỏ bé trên các đường nét.Bởi vì có đôi mắt thần đạo này mà cậu ta được phán rằng có tư chất thành thần.Trong những ngày tháng sống ở tu viện, thỉnh thoảng Tịch Vỹ sẽ buồn rầu vì tu đạo mãi không có tiến triển, có lúc lại chìm vào lo âu mãnh liệt... Chẳng lẽ sau khi thành thần thế giới trong mắt cậu ta cũng sẽ mãi như thế này?Chỉ có những đường cong ngang dọc, đan chéo hoặc cong queo, chỉ khác nhau ở kích thước mà thôi.Từ nhỏ đến lớn, Tịch Vỹ đã đi trên con đường từ tu viện đến hồ Giám Tâm này không biết bao nhiêu lần rồi.Cậu ta đã thuộc nằm lòng số núi đá và cỏ cây ven đường, có nhắm mắt lại cũng không thể đi lạc được.Đi gánh nước một mình trên con đường yên tĩnh rất dễ chìm vào những suy tư trong lòng.Tịch Vỹ vừa đi vừa đắm chìm trong suy nghĩ riêng, đến khi hoàn hồn thì phát hiện ra mình đã đến bờ hồ Giám Tâm rồi. Cậu ta ngẩng đầu lên muốn nhìn ra xa theo thói quen.Mặc dù cảnh tượng trước mắt cậu ta cơ bản đều giống nhau nhưng hơi thở xung quanh lại khác, còn có tiếng gió ươn ướt nữa. Thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ cảm nhận được một chút cảm giác tự do tự tại khó mà hình dung được bằng lời.Đột nhiên Tịch Vỹ dừng bước, bắt đầu chớp mắt thật mạnh rồi nhìn về phía trước.Sau khi chắc chắn mình không bị ảo giác, Tịch Vỹ đứng ngẩn người không biết nên làm gì.Tịch Vỹ đã từng một mình băng qua cánh đồng hoang vu quanh hồ Giám Tâm rất nhiều lần rồi, cảnh tượng lọt vào mắt cậu ta đã trở nên quá quen thuộc.Dù là ngày xuân, ngày hè, ngày thu hay ngày đông, cậu ta chỉ cảm nhận được một chút khác biệt nhỏ bé mà thôi.Thế mà sáng sớm hôm nay trước mắt Tịch Vỹ lại xuất hiện một cảnh tượng xưa nay chưa từng thấy. Có một thứ vuông góc, à không đúng, là một cục gì đó hẹp dài sừng sững trước núi đá to lớn cách hồ Giám Tâm không xa.Tịch Vỹ nhìn xuyên qua cái cục kỳ lạ kia và thấy được những sắc màu mà trước giờ cậu ta chưa từng thấy, có xanh nhạt, tím nhạt, hồng phấn, đỏ tươi, trắng gạo, xanh biếc... Những màu sắc này tồn tại chung một chỗ, tạo thành một phong cách khiến Tịch Vỹ không thể rời mắt.Tịch Vỹ đứng tại chỗ hồi lâu rồi khom lưng đặt thùng nước xuống, không thể kìm nổi tò mò mà nhấc chân tiến về phía đó.Không lâu sau, cậu ta dừng bước, ngửa mặt trông lên tấm biển hiệu treo trên cửa. Sau khi xác nhận mình đọc không hiểu chữ viết bên trên, cậu ta chậm rãi cụp mắt xuống.Sau cửa kính thuỷ tinh mờ, giữa những gam màu rực rỡ, một bóng người đang ôm chăn nhung ngủ say lọt vào tầm mắt Tịch Vỹ.Tim cậu ta đột nhiên đập nhanh như trống.Cậu ta chậm rãi bước lên bậc thang rồi đẩy cửa tiệm ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận