Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 245 - Bà chủ có ý xấu gì ư?4



Chương 245 - Bà chủ có ý xấu gì ư?4




Bà chủ có ý xấu gì ư?4
Các sẻ tinh ở xung quanh xem hết mấy tiếng đồng hồ, trong đầu toàn là thao tác, ước gì có thể ra trận thay cho hai tay chơi ngốc nghếch mà phản ứng cũng chậm rì này. Nhưng chúng cứ kề cà mãi không thể hóa hình, chỉ đành xem trong sốt ruột.
Lộ Dao đi qua: “Hai cậu vừa tiếp xúc trò chơi này, chơi không giỏi cũng bình thường thôi. Hơn nữa bàn phím này không phải dành riêng cho Ma tộc, dùng cũng không mượt.”
Nhân viên mới Tiểu Chung vẫn chưa phản ứng kịp, Cơ Thanh Nghiên và Trình Diệp đã nhận ra bà chủ đang thu lưới.
Bà chủ có ý xấu gì ư?
Chỉ là muốn mua vài cuốn sách về Ma tộc trong tay Ma tộc để nghiên cứu phát triển bàn phím dành riêng cho Ma tộc mà thôi.
Ma tộc dũng mãnh bẩm sinh, bản tính khát máu hiếu chiến.
Sách vở là thứ gì? Họ chưa từng đụng tới.
Nhưng vận may của Lộ Dao không tệ.
Sau khi Ma Tôn tân nhiệm kế vị, lại đặc biệt mời người biên soạn vài bộ sách ở Ma cung, trong đó còn có một cuốn từ điển.
Ma Bảo là vật cưng của Ma Tôn, bình thường Ma Tôn không thích quản lý nó, lại quăng vài cuốn sách cho Toàn Phong bảo hắn ta có rảnh thì đọc cho Ma Bảo nghe.
Toàn Phong móc ra chồng sách mới tinh từ trong túi trữ vật: “Để đây tận mấy năm rồi, ngươi muốn dùng thì cứ lấy.”
Lộ Dao đạt được mong muốn, Toàn Phong lại nhìn Chung Liên Gia: “Tới đây, thêm vài ván nữa. Ta cảm thấy mình sắp học được rồi.”
Ma Bảo cũng trố mắt nhìn sang: “Hình như ta cũng có cảm giác rồi.”
Chung Liên Gia: “...”
Anh ta đã quá quen với tiết tấu này.
Đã có dấu hiệu của thiếu niên nghiện game rồi.
Chung Liên Gia đưa mắt nhìn Lộ Dao cầu cứu.
Chơi mấy ván cũng không mệt, chỉ là vô tình làm anh ta nhớ đến trải nghiệm tồi tệ nào đó trong quá khứ.
Toàn Phong và Ma Bảo cả chế độ đấu luyện cũng đánh không nổi, nói “tệ” cũng không xứng, hoàn toàn là tay mơ.
Lộ Dao lấy được sách, dùng ma pháp phục khắc in lại một bản, quay đầu đút cho Alfred.
Sách cổ của tu chân giới, cô cũng đút một hơi hết mấy cuốn.
Lộ Dao đứng dậy: “Cửa hàng phải bảo trì mở rộng, hôm nay trước đến đây thôi, chiều mai mọi người lại đến.”
...
Từ khi Toàn Phong và Ma Bảo ra khỏi Ma vực đến nay thì không có tin tức truyền về. Lỗ tai Ma Tôn Trạch Duyên bỗng dưng được yên tĩnh, phải mấy hôm sau mới nhớ ra hỏi người bên cạnh.
Người hầu chờ ba ngày, cuối cùng Tôn Thượng cũng nhớ ra Ma Bảo điện hạ, lập tức bẩm báo tình hình.
Trạch Duyên nghe xong im lặng không nói, rũ mắt suy tư một lát mới đứng lên đi ra khỏi Ma cung: “Bổn tôn đến nhân gian xem thử.”
Người hầu chuẩn bị sắp xếp ngay lập tức.
Trạch Duyên cũng không ngoảnh đầu lại nói: “Không cần đi theo, bổn tôn đi một mình.”
Ra khỏi Ma cung, hiếm khi Trạch Duyên cảm thấy hoang mang.
Tên nhóc kia và anh có liên kết sinh mạng, nếu xảy ra chuyện chắc chắn anh có thể cảm nhận được. Nếu giờ đã có tin, cũng không gửi thư, dĩ nhiên là ở nhân gian chơi vui tới mức không biết đường về.
Trạch Duyên đè lồng ngực, nhớ ra nỗi hoảng sợ bất thình lình vào ngày hôm đó.
Thôi kệ đi.
Xa cách nhân gian năm trăm năm, cứ coi như về thăm chốn cũ là được.
Trạch Duyên bước ra khỏi Ma cung thì gặp một nữ quan ở giữa đường.
Nữ quan lo lắng: “Tôn Thượng, Cần điện có một tiểu nữ quan mới đến bị yểm thú làm bị thương, muốn xin Tôn Thượng ban Tần thảo để giải yểm độc.”
Chuyện lặt vặt, Trạch Duyên không để trong lòng, tùy tiện cho phép.
...
Ma cung, Cần điện.
Lục Dao nằm trên giường, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nàng ta đã đánh giá thấp sự hung ác của yểm thú, không ngờ nó sẽ khó chịu thế này.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, thầm nghĩ nữ quan đi cầu xin Trạch Duyên về rồi, Lục Dao kéo chăn lên nhắm mắt lại.
Nữ quan bưng một bát thuốc đã sắc xong, khom người gọi Lục Dao tỉnh, nở nụ cười mừng rỡ: “Ngươi nói không sai. Ta đi xin Tôn Thượng, thật sự đã xin được Tần thảo. Ta đỡ ngươi dậy, uống xong bát thuốc này ngươi sẽ không khó chịu nữa.”
Nữ quan Lục Dao không giống với Ma tộc bình thường cho lắm, nàng ta dịu dàng lương thiện, không thích tranh đấu. Bạn cùng trang lứa ai có sai sót, nàng ta cũng sẽ giúp đỡ hết sức mình.
Lần này nàng ta bị yểm thú đả thương, cũng vì giúp một nữ quan cùng tuổi.
Lúc nhỏ nữ quan kia từng rơi vào kén chiêm bao của yểm thú, bị nhốt trong đó hơn một tháng, ác mộng dai dẳng, kể từ đó có ám ảnh với yểm thú. Nàng ấy không dám chạm vào yểm thú nên Lục Dao giết giúp nàng ấy, kết quả bất cẩn bị thương.
Lục Dao ngồi dậy ngoan ngoãn uống thuốc, cảm giác ớn lạnh quanh người lui đi, vùng đan điền cảm nhận được một luồng hơi ấm.
Nàng ta chậm rãi thở phào: “Tôn Thượng có nói gì không?”
Nữ quan lắc đầu: “Tôn Thượng không nói gì. Ma Bảo điện hạ và Toàn Phong mãi không về, Tôn Thượng ban Tần thảo xong thì đến nhân gian rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận