Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1242 -



Chương 1242 -



Trong chiếc nhẫn không chỉ có đơn hàng của nhà Giản Tùng và La Hàm Phương mà còn có chừng mười đơn từ thành phố Dao Quang, Thiên Cơ và Thiên Tuyền nữa. Lộ Dao chia đơn ra làm hai, để Harold đi ship ở Khai Dương, Ngọc Hành và Thiên Tuyền, còn mình thì ship ở thành phố Dao Quang rồi đi một chuyến nữa tới thành phố Thiên Cơ.Các đơn hàng được sắp xếp theo thời gian đặt đơn. Harold mân mê chiếc nhẫn rồi tiện tay kéo cánh cửa thời không ra.Ban ngày đã có các nhân viên giao hàng khác tới Khai Dương và Ngọc Hành rồi. Về cơ bản thì những vị khách đặt hàng lần đầu hoặc mua lại nhiều lần đều đặt mua các sản phẩm khác trong cửa hàng tạp hóa nữa nên rất dễ tìm được vị trí của khách hàng.Sau khi ra khỏi cánh cửa thời không, Harold đã đứng ngay dưới khu ký túc xá của Giản Tùng.Ký túc xá không cho người giao hàng vào trong nên hắn đứng ở cổng gọi điện thoại.Tính từ lúc đặt hàng đến giờ vẫn chưa đầy hai mươi phút. Giản Tùng nghe máy thì nhận ra giọng của nhân viên giao hàng này vừa trẻ trung vừa có sức hút.Buổi tối ở cổng ký túc xá không có ai. Giản Tùng vội vàng xỏ dép rồi cầm điện thoại chạy xuống dưới, vừa liếc qua đã thấy thiếu niên có mái tóc đuôi ngựa đứng ngay cổng chính.Harold đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Đây là chiếc điện thoại chuyên dụng dành cho nhân viên giao hàng, có rất nhiều điểm khác với điện thoại di động mà bình thường hắn dùng ở đại lục Alexandria. Hơn nữa tín hiệu của chiếc điện thoại này cũng không hạn chế. Cảm nhận được có người nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Tùng.Thiếu niên cao gầy khoác trên mình chiếc trường bào màu đen, chân đi bốt da cao cổ, khuôn mặt kiên nghị anh tuấn, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa nhưng không có vẻ gì là nữ tính cả, đôi mắt xanh biếc kia vừa ngước lên đã để lộ khí thế mãnh liệt.Bước chân của Giản Tùng hơi khựng lại. Đây là nhân viên giao hàng ư?Khí chất của nhân viên này khác hẳn với nhân viên đi giao hàng ban ngày. Người này tiện thể chơi cosplay trên đường đi ship đồ ăn đấy à?Hắn hoá trang thành nhân vật nào vậy?Thấy Giản Tùng chần chừ, Harold chủ động tiến lên phía trước một bước rồi hỏi trước.Nghe xong, Giản Tùng đã có thể khẳng định đây đúng là nhân viên giao hàng rồi. Cậu ấy tới gần thì thấy đối phương giơ tay lên đưa cho mình một túi hàng được bọc kín mít. Cậu ấy cứ tưởng là nặng lắm, ai ngờ cầm rồi mới biết không phải vậy.Harold giải thích: "Đồ hơi nặng một chút nên dưới đáy hộp có dán một miếng dán giảm sức nặng. Năng lượng được rót vào trận pháp đó đủ để sử dụng mười lần nên nếu cậu cảm thấy hữu dụng thì cứ giữ lại lúc đi vứt rác dán vào cho đỡ nặng cũng được."Harold đã đi theo Lộ Dao hai năm, tuy mặt còn non choẹt nhưng việc tỉnh bơ chào hàng gần như đã thành bản năng rồi.Giản Tùng ngơ ngác chớp mắt: "Miếng dán gì cơ?"Harold: "Miếng dán ma pháp là hàng mới cửa hàng chúng tôi sắp cho lên kệ trong khoảng thời gian này."Vì vẫn còn mấy đơn hàng cần giao nên Harold chỉ giải thích đơn giản rồi xoay người rời đi.Giản Tùng thoáng nghe ra giọng điệu cậu thiếu niên này có vẻ rất thân quen với cửa hàng tạp hoá nên đang định hỏi thêm vài câu, ai ngờ mới ngẩng đầu lên đã không thấy người ta đâu nữa.Thế là cậu ấy đành xách túi đồ của mình về phòng ký túc xá. Lúc nãy cậu ấy đặt combo số mười ba, được tặng thêm một phần trái cây và bánh tráng miệng nữa nhưng túi đồ này lại nhẹ hều, hoàn toàn không giống như đang chứa một phần cơm.Giản Tùng bỗng có dự cảm mình bị lừa rồi.Tạm thời cậu ấy không còn dư sức để ý đến miếng dán mà thiếu niên kia nói nữa. Cậu ấy vội mở túi giấy lấy hai hộp đồ ăn ra. Đến khi bày hộp ra bàn rồi cậu ấy mới nhận ra hình như có gì đó sai sai. Hộp đựng đồ ăn sau khi lấy ra khỏi túi lại lớn hơn túi giấy rất nhiều, nhưng lúc cậu ấy bỏ lại vào trong túi thì vẫn vừa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận