Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1198 -



Chương 1198 -



Sau khi uống thuốc được một lúc, Cố Lương Thời bắt đầu buồn ngủ nên ngả đầu xuống sô pha ngủ thiếp đi.Bình An đắp chăn lên cho ông ấy sau đó đứng một bên chờ. Đôi mắt điện tử của nó không ngừng quét qua quét lại cái chậu thuỷ tinh trên bàn uống trà.Cố Lương Thời cũng không ngủ quá lâu. Chỉ chừng mười phút sau, cơn đau đã kéo ông ấy ra khỏi giấc mơ, đau đến mức ông ấy muốn chết quách đi cho rồi.Hiện tại ông ấy chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi.Vì đã có lý do để chờ đợi nên Cố Lương Thời cảm thấy ngày hôm nay dài hơn bình thường. Một ngày trôi qua mà như bị giãn ra thành ba năm ngày vậy.Chờ đến nửa đêm, Cố Lương Thời bắt đầu vô thức xoa nhẹ thẻ bài trên cổ tay.Tấm thẻ bài này không lớn, chỉ dài chừng năm centimet và rộng một centimet mà thôi, sờ lên thấy lành lạnh như ngọc thượng hạng.Một mặt thẻ bài có khắc chữ "Dao" trông vô cùng mạnh mẽ, mặt còn lại lồi lõm lỗ chỗ, sờ lên không thể phân biệt được hoa văn.Cố Lương Thời giơ tay lên rồi nheo mắt lại quan sát tấm thẻ bài nhưng vẫn không thể rõ, cuối cùng đành bảo Bình An đi lấy cho mình cái kính.Sau khi đeo kính lên, Cố Lương Thời chỉ mới liếc qua đã nhận ra trên mặt còn lại của thẻ bài là một cành sơn trà. Lá cây thật dài che khuất ánh nắng hạ, mấy chùm sơn trà ngọt ngào nấp sau tán lá.Tiếc rằng vì thẻ bài màu đen nên chỉ thấy được hình dáng này là cành sơn trà thôi chứ không còn màu sắc nào khác.Cố Lương Thời không khỏi nhớ tới một ít chuyện cũ.Mà một khi đã đắm chìm trong ký ức thì thời gian sẽ vô thức trôi nhanh hơn.Chẳng mấy chốc đã đến đêm khuya. Cố Lương Thời không chống lại được cơn buồn ngủ nên sau đó được Bình An gọi dậy. Ông ấy vừa mở mắt đã thấy cây húng quế trồng trong lọ không gió mà vẫn lung lay.Bình An đứng sau ghế sô pha nhẹ nhàng đeo kính vào cho ông ấy.Đèn trong phòng khách sáng trưng, tầm mắt Cố Lương Thời dần trở nên rõ ràng. Bỗng nhiên ông ấy để ý thấy cái bóng của cây húng quế hắt ra trên bàn hơi là lạ.Cái bóng kia nhìn kiểu gì cũng không phải húng quế, trái lại trông giống một con bướm đang vỗ cánh muốn bay lên hơn.Cây húng quế trong lọ càng ngày càng rung mạnh, tựa như muốn thoát khỏi trói buộc vậy.Hai bàn tay đang đặt trên đầu gối của Cố Lương Thời siết chặt lại thành nắm đấm, trong lòng vừa căng thẳng vừa nảy sinh chút chờ mong."Ầm."Một tiếng động giống như tiếng nắp lọ nổ tung bỗng vang lên. Cái lọ trước mặt Cố Lương Thời trống rỗng, cây húng quế nho nhỏ bên trong đã biến thành một con bươm bướm nhỏ xoè cánh bay tới bay lui trong phòng.Đây là loại bướm trắng nhỏ thường thấy nhất ở nông thôn, tại sao nó lại được trồng trong lọ thuỷ tinh vậy? Hay đây mới là dáng vẻ thật sự của cây húng quế?Cố Lương Thời cảm thấy đầu óc mình không được minh mẫn cho lắm, tưởng mình sinh ra ảo giác nên đáy lòng không khỏi sợ hãi.Ngay thời khắc mấu chốt, Bình An chiếu hình ảnh đã được quay lại bằng mắt mình lên vách tường.Cố Lương Thời bị ép phải xem lại hiện tượng ly kỳ cây húng quế biến thành bướm trắng một lần nữa.Mấy phút sau ông ấy mới như sực tỉnh vội vàng cầm điện thoại lên, tìm kiếm dãy số đã được lưu vào danh bạ từ trước rồi lập tức gọi cho người kia.Điện thoại vang lên tận tám chín tiếng, người bên kia mới nhấc máy. Giọng nói già nua ngái ngủ của một bà lão vang lên, rõ ràng là vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ say.Nhưng Cố Lương Thời không còn thời gian để tâm đến những tiểu tiết này nữa. Ông ấy khàn khàn hỏi: "Rốt cuộc... Bà là ai?"Lộ Dao vén chăn lên ngồi dậy rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm đen tuyền bên ngoài đã bị ánh trăng xâm chiếm, một lớp ánh sáng bàng bạc rải đầy đất.Cô cụp mắt xuống, trong lòng rất bình thản: "Tôi chỉ là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi gần đất xa trời thôi, có điều tôi muốn viết nốt trang cuối cùng trong quyển truyện cổ tích cho thế giới đầy tuyệt vọng này."Trái tim Cố Lương Thời đập loạn nhịp, nhất thời cảm thấy hình như mình không hiểu Lộ Dao nói vậy là có ý gì, lại hình như mình đã hiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận