Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 61 - Khách tới 7



Chương 61 - Khách tới 7




Khách tới 7
Sau khi Cơ Thanh Nghiên, Trịnh Tử Dương và Hắc Thứ nhậm chức, cuối cùng thì Lộ Dao cũng có thể dành ra một chút thời gian từ những công việc lặt vặt thường ngày để vừa chuẩn bị xây dựng mạng nội bộ vừa tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Chỉ là kỳ đóng băng kéo dài hơn những gì cô nghĩ nên đã liên tục ba ngày rồi mà khách sạn vẫn chưa có vị khách nào.
Chạng vạng tối ngày thứ tư, chuông cửa reo vang dữ dội. Hai người tí hon Nitraan dắt một con heo đỏ đi tới.
Cơ Thanh Nghiên bước mấy bước ra cửa, kiềm chế tâm trạng đang kích động rồi thấp giọng hỏi: "Xin hỏi hai vị ăn cơm hay ở trọ ạ?"
Trúc Châu ngửa đầu nhìn, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Lộ Dao đâu rồi?"
Cơ Thanh Nghiên: "Hoá ra là khách quen."
Hắc Thứ đang đi thăm nhà heo đỏ mình bắt về ở chuồng chăn nuôi, nghe thấy tiếng bèn đi ra, còn chủ động chào hỏi: "Xin chào. Lộ Dao có chuyện phải ra ngoài rồi. Chúng tôi là nhân viên khách sạn."
Diên Vĩ đi theo sau lưng Trúc Châu với vẻ mặt mệt mỏi, nghe tiếng Hắc Thứ nói thì mới ngẩng đầu lên nhìn một cái. Sau đó, cô ấy lấy viên đường và da thú từ trong túi quần áo ra đổi năm xu Nitraan rồi nói: "Chúng tôi muốn ở trọ."
Hắc Thứ nhận lấy xu Nitraan từ trong tay cô ấy, giao lại cho Cơ Thanh Nghiên rồi cực kỳ vui vẻ dẫn Trúc Châu và Diên Vĩ ngồi thang máy thủ công lên phòng dành cho khách.
Khu phòng dành cho khách số hai bên cạnh khu số một cũng đã hoàn thiện. Phong cách của khu này có hơi khác khu số một.
Hắc Thứ thấy tầm mắt của Trúc Châu cứ nhìn mãi bên kia, bèn hỏi bọn họ có muốn vào ở khu số hai không.
Trúc Châu lắc đầu: "Lần trước chúng tôi ở tầng bốn. Phòng đó rất tốt."
Hắc Thứ bèn giao chìa khóa phòng 401 cho Trúc Châu.
Vợ chồng người tí hon đi vào phòng rồi mà Cơ Thanh Nghiên và Trịnh Tử Dương vẫn còn sững sờ đứng đực ra đó.
Cuối cùng cũng có khách ghé thăm rồi. Chỉ là bọn họ lại cảm thấy không chân thật lắm.
Cơ Thanh Nghiên: "Có phải lát nữa bọn họ sẽ xuống ăn cơm không?"
Trịnh Tử Dương lấy lại tinh thần, lập tức xoay người đi vào phòng bếp nấu nướng, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào anh ta cũng luyện tập nấu cơm cho tộc người tí hon. Phản hồi của mọi người cũng không tệ lắm.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đối mặt với khách thật nên nhất thời hơi luống cuống không biết nên chuẩn bị món gì.
Trịnh Tử Dương tìm Hắc Thứ xin chút ý kiến.
Hắc Thứ đang chải lông cho Viên Thịt Bò đáp: "Trong khách sạn món gì cũng ngon hết trơn."
Trịnh Tử Dương đành phải quay lại phòng bếp tự suy nghĩ.
Sau đó anh ta nấu cơm, xào một đĩa thịt bò sợi, làm một đĩa dưa chuột bào, thêm một nồi canh cà chua thịt viên rồi cẩn thận bỏ vào bộ dụng cụ ăn uống mini chuyên dùng cho người tí hon.
Xong xuôi, Hắc Thứ đẩy xe đẩy nhỏ đến khu phòng dành cho khách số một, vào thang máy đi lên tầng bốn rồi gõ nhẹ cửa phòng 401.
Trúc Châu mở cửa ra, im lặng nhận lấy thức ăn.
Cơ Thanh Nghiên và Trịnh Tử Dương cứ luôn liếc nhìn nhìn về phía phòng cho khách tầng bốn.
---
Trong phòng 401 lúc này.
Diên Vĩ nằm bẹp trên giường, cả người chẳng có chút tinh thần gì.
Trúc Châu đặt cơm lên bàn rồi đi tới mép giường: "Diên Vĩ, dậy ăn chút cơm đã."
Diên Vĩ: "Anh ăn đi, em không đói bụng."
Trúc Châu ngồi ở mép giường, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Trên đường đi về đây, em đã không ăn được món ngon nào rồi. Vất vả lắm mới quay lại được khách sạn, em dậy ăn chút gì đó rồi lại ngủ được không?"
Diên Vĩ vẫn không nhúc nhích, giọng nói cực kỳ mệt mỏi: "Trúc Châu, anh ăn trước đi, em ngủ thêm một lúc nữa."
Trúc Châu hết cách, đành đi tới bàn ăn, ăn hai miếng rồi không còn khẩu vị gì nữa.
Bàn đồ ăn nho nhỏ nhanh chóng nguội tanh vì nhiệt độ buốt giá của mùa đông.
Trúc Châu ngồi bên cửa sổ, hồn vía lên mây nhìn ra bên ngoài.
---
Lộ Dao vừa quay lại khách sạn, Cơ Thanh Nghiên đã báo lại với cô ngay: "Bà chủ, có khách ghé thăm."
Hắc Thứ cũng chạy tới: "Trông có vẻ như bọn họ biết cô."
Lộ Dao: "Có lẽ là khách quen đấy. Bọn họ đã dùng bữa chưa?"
Sau khi nghe nói Tiểu Trịnh đã làm hai suất ăn đưa vào phòng rồi, Lộ Dao gật đầu: "Tốt, tối nay tôi và Hắc Thứ sẽ trực, hai người tan làm đi."
---
Bóng đêm xua đuổi chút ánh sáng cuối cùng. Cả bầu trời như bị bóng tối bao phủ.
Gió rít như kêu khóc ngoài cửa sổ báo hiệu kỳ đóng băng trên đại lục Nitraan vẫn còn đang kéo dài.
Ban ngày Hắc Thứ ra ngoài săn được hai con thỏ sừng nên bây giờ đang mượn dùng mấy dụng cụ làm bếp ở khu phòng dành cho khách, chuẩn bị nấu một nồi canh thịt sở trường của mình cho Lộ Dao nếm thử.
Lộ Dao nhìn dáng người nhỏ bé của Hắc Thứ, cảm thấy ngày nào cậu ta cũng chạy tới chạy lui trên bệ cửa sổ rất tốn sức nên đã tìm một ít linh kiện, chuẩn bị ghép lại thành một mô hình phương tiện giao thông, sau đó cô sẽ mở một con đường để Hắc Thứ có thể tiết kiệm sức lực khi đi trong khách sạn.
Hắc Thứ nấu canh trong phòng bếp nhỏ. Lộ Dao làm xe thể thao mini ở bên cạnh.
Mùi thịt bay từ dưới tầng một lên khiến Trúc Châu trong phòng chun chun mũi hít một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta mở cửa phòng, thấy Lộ Dao đang ngồi bên ngoài nên không khỏi bước ra: "Cô về rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận