Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 596 - Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 1



Chương 596 - Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 1




Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 1
Trong chuỗi cửa hàng cô sở hữu cũng có khách hàng của tận mấy thế giới sử dụng đồng xu vàng hay vàng thỏi làm tiền tệ, ví dụ như đại lục Alexandria, triều Đại Vũ, nhân gian của đại lục Phù Thế, nhưng vì thế này thế kia mà đa phần vàng được sử dụng làm tiền tệ đều chứa một lượng tạp chất nhất định, độ tinh khiết không đạt tới 999 trong nhận thức của Lộ Dao.
Đa số trang sức vàng hiện đại đều là vàng nguyên chất, nhất là trang sức vàng bạc từ tay bà cụ, thường thì không thể làm giả được.
Lộ Dao không nhận chiếc vòng của bà cụ ngay mà lấy một tờ danh thiếp trong túi ra đưa: “Đây là danh thiếp để đặt đơn, hai người phải viết tên người ủy thác và cả địa chỉ cần nhân viên chạy vặt đến đó lên mặt sau danh thiếp. Nếu không có địa chỉ cụ thể, nhân viên chạy vặt chúng tôi cũng không thể nhận đơn.”
Mặt chính của danh thiếp nền xanh viền trắng có viết mấy chữ “Cửa hàng dịch vụ chạy vặt của Lộ Dao”, bên dưới có hai hàng chữ nhỏ ghi rõ phạm vi nghiệp vụ chủ yếu của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Mặt sau của danh thiếp có bốn khung trống để điền tên họ, hàng hóa, địa chỉ đặt đơn và địa chỉ chạy vặt, dưới cùng có chữ nhỏ hướng dẫn khách hàng cách sử dụng danh thiếp để đặt đơn.
Hai cụ già chụm lại xem tận hồi lâu, bà cụ nhíu mày, gương mặt đầy vẻ u sầu: “Nhưng chúng tôi không biết Tiểu Bằng đã đi đâu, thằng bé đi theo lão Lưu nhà Kim Hoa ấy.”
Lộ Dao: “Hay là hỏi người nhà khác thử? Biết đâu có người biết.”
Ông cụ vẫy tay ra cửa: “Bà đi hỏi Kim Hoa thử xem.”
Bà cụ thở dài đi ra khỏi nhà.
Ông cụ nhìn Lộ Dao một cái rồi chỉ vào sô pha nói: “Ngồi.”
Lộ Dao khách sáo một hồi, không chịu nổi ánh nhìn của ông cụ bèn đi đến sô pha ngồi xuống.
Một lát sau bà cụ quay về, còn dẫn theo hai người đi đằng sau.
Người phụ nữ dáng cao mặc áo sơ mi hoa là Kim Hoa, nhìn thấy Lộ Dao bèn nói: “Trông trẻ trung tay chân lành lặn, thật chẳng có lương tâm, đi lừa cả người già.”
Lộ Dao đứng dậy định giải thích, ông cụ bên cạnh đã lên tiếng: “Kim Hoa, chắc chắn cô biết kho hàng nhóm lão Lưu đi, cô nói ra đi, chúng tôi không mong gì hết, chỉ cần Tiểu Bằng bình an trở về.”
Kim Hoa chịu không nổi quát lớn: “Ông ơi, đây nào phải muốn giúp các ông cứu Tiểu Bằng, cô ta là kẻ lừa đảo chuyên đi lừa mấy người sốt ruột cuống quýt như các ông đấy, thế đạo bây giờ nào còn người tốt bụng chứ?”
Lộ Dao cắt ngang: “Tôi không phải lừa đảo. Cửa hàng của tôi ở ngay dưới lầu, có lẽ có thể trông thấy ngay từ trên này, là căn trưng lẵng hoa ngay cổng.”
Người phụ nữ đi chung với Kim Hoa trẻ hơn cô ấy chút, nghe vậy thì đi ra cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn vọng xuống, một lát sau quay người lại nói: “Có lẵng hoa thật, đừng nói cô là người sống mái với đám Lý Tam trên đường tối hôm trước đấy nhé?”
Lý Tam là côn đồ cắc ké khu vực lân cận, sau khi dịch bệnh zombie bùng phát, gã tụ hợp ra một đám người thường xuyên làm mấy chuyện trộm chó giết gà.
Lúc trước họ không dám ngang tàng như vậy, nhưng giờ không có bất gì ràng buộc và quản chế nào, người bình thường đụng phải họ thì chỉ còn cách đi đường vòng.
Mấy hôm trước họ tia trúng người mới chạy xe đạp điện dưới lầu bèn gọi cả đám người đến giữ thể diện, kết quả không đánh lại còn bị treo lên cột đèn đường hành hạ cả đêm.
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên trong đêm tối, mấy hộ dân họ cũng thấy sợ gần chết.
Lộ Dao mặt không đổi sắc: “Đó cũng không thể gọi là sống mái với nhau được, họ đâm bể bánh xe tôi còn hắt đồ ô uế trước cửa hàng tôi, tôi hoàn toàn là phòng vệ chính đáng.”
Tất cả người trong nhà: “...”
Lộ Dao nói tiếp: “Chúng tôi chỉ muốn làm ăn nhỏ thôi, không có ý gì khác. Hai ông bà cụ lo lắng cho cháu trai, sau khi đặt đơn ở bên này, nhân viên chuyên chạy vặt của chúng tôi sẽ đến hiện trường xem xét, nếu người vẫn còn đó thì đón về, còn nếu không còn nữa thì chúng tôi cũng hết cách.”
Chồng của Kim Hoa là người tổ chức lần tìm vật tư lần này, họ sẽ không chạy lung tung khắp nơi mà không có mục đích, nếu đã xác nhận là dẫn người ra ngoài thì chuyện đầu tiên phải làm tất nhiên là thu thập tình báo, nắm chắc được thông tin cụ thể rồi mới đi.
Có lẽ những người khác không biết địa chỉ, nhưng chắc chắn Kim Hoa sẽ biết một ít.
Kim Hoa không tin Lộ Dao, khoanh tay lạnh lùng hừ rồi nói: “Ai biết có phải cô muốn lấy tình báo xong rồi đi cướp vật tư hay không?”
Lộ Dao bất lực nhìn sang bà cụ: “Không có địa chỉ chạy vặt cụ thể, chúng tôi cũng không thể làm được gì.”
Bà cụ nhìn sang Kim Hoa.
Kim Hoa thì quay đi không nói gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận