Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 521 - Má ơi! Giá tăng gấp đôi luôn rồi! 2



Chương 521 - Má ơi! Giá tăng gấp đôi luôn rồi! 2




Má ơi! Giá tăng gấp đôi luôn rồi! 2
Phó Trì chỉ vào Hùng An An rồi giới thiệu cho trợ lý: "Con gấu trúc đang ôm bà chủ làm nũng kia là yêu tinh. Con heo con đang chạy theo đằng sau kia là thụy thú Đương Khang. Em gái nhỏ tính nóng như lửa kia tên Tù Ngọc, nguyên hình là một con rồng. Cô nhóc mập mạp tròn xoe như em bé tranh Tết đứng bên cạnh Tù Ngọc là nhân sâm tinh nghìn năm tuổi."
Trợ lý số một và trợ lý số hai không khỏi lùi về phía sau hai bước, hoàn toàn chẳng hiểu ông chủ đang nói gì.
Lộ Dao lấy quà mà Phó Trì tặng ra khỏi kho hàng cá nhân, phát hết cho đám nhóc rồi giới thiệu: "Đây là quà chú Phó Trì cố ý chuẩn bị cho mấy nhóc đấy. Nhận được quà thì phải nói gì nào?"
"Cảm ơn chú Phó Trì." Mấy đứa nhóc đã khá quen với việc nhận quà cảm ơn này rồi.
Phó Trì híp mắt ngồi xổm xuống bắt tay với mấy nhóc con, sau đó không nhịn được mà xoa xoa cái tai lông xù của Hùng An An.
Hai trợ lý trẻ tuổi đã trở nên chết lặng.
Sau khi chơi với đám nhóc con một lúc, Lộ Dao dẫn ba người bọn họ lên tầng.
Sau khi Đại hội Tiên Ma kết thúc, tầng ba quán Internet Cafe bị bỏ không. Không gian ở đây vừa rộng lớn vừa yên tĩnh, rất tiện cho việc biểu diễn chức năng của vòng tay u linh, thế nên Lộ Dao chuẩn bị quay quảng cáo ở đây.
Lúc cô triển lãm công dụng của vòng tay u linh cho Phó Trì xem, hai trợ lý đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ rồi, chỉ biết máy móc dọn thiết bị ra và chuẩn bị bối cảnh quay phim theo lời Phó Trì.
Bọn họ quay hết hơn bốn tiếng đồng hồ mới xong. Vì còn phải bàn bạc lại với tổ hậu kỳ về việc biên tập cắt ghép nội dung nữa nên sau khi kết thúc Phó Trì không rời đi ngay.
Khách sạn suối nước nóng vẫn còn phòng trống nên Lộ Dao cho ba người bọn họ qua đó nghỉ ngơi.
Lúc bốn người ra khỏi quán net thì đã hơn năm giờ sáng, gần sáu giờ sáng rồi.
Trong khách sạn suối nước nóng rất yên tĩnh. Phó Trì dẫn hai trợ lý đi ngâm suối nước nóng, sau đó nhân lúc đang thả lỏng mà giới thiệu cho hai người bọn họ nghe về tình huống khu phố thương mại.
Nếu Phó Trì nói chuyện này cho bọn họ nghe trước khi đến đây thì chắc chắn bọn họ sẽ coi như anh ta đang nói đùa.
Thế nhưng sau mấy tiếng đồng hồ ở quán Internet Cafe, nhận thức của bọn họ đã bị đảo lộn và làm mới vô số lần.
Bây giờ đừng nói là khu phố thương mại liên kết với dị giới, giờ ông chủ nói với bọn họ rằng mình là Tần Thủy Hoàng, bọn họ cũng sẽ lấy điện thoại ra gửi liền năm mươi bao lì xì chúc mừng luôn.
Tắm xong cả người thoải mái hẳn.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng suối nước nóng, trợ lý số một hỏi: "Khách sạn này liên kết với thế giới gì vậy sếp? Trong này toàn đồ chơi cho trẻ em không à."
Phó Trì cảm thấy giải thích quá phiền phức nên mở điện thoại lên nhấn vào app Khu phố thương mại, tìm kiếm nội dung liên quan đến khách sạn suối nước nóng trên Quảng trường VIP rồi đưa cho hai trợ lý xem.
Trên bệ cửa sổ, những người tí hon chỉ bé bằng ngón tay cái đến đi liên tục, trông như một thế giới cổ tích vậy.
Trợ lý số một: "Ngoài cửa sổ là nhà của bọn họ hả?"
Trợ lý số hai rướn người lên liếc ra ngoài rồi lại rụt cổ về: "Chẳng có gì ngoài đó cả, tôi không tin."
Phó Trì: "Giờ còn sớm quá, khách cũng đang nghỉ ngơi."
Nói xong, anh ta chuẩn bị lên tầng nghỉ ngơi thì lại thấy hai trợ lý đứng im bất động dưới cầu thang.
Phó Trì: "Phòng ở tầng hai."
Trợ lý số một bật điện thoại lên xem giờ. Lúc này đã là sáu giờ bảy phút rồi.
Trợ lý số hai: "Ông chủ ơi có được ăn sáng trong khách sạn không?"
Hai người bọn họ miệng thì nói muốn ăn sáng nhưng mắt thì dính vào tòa nhà gỗ mini.
Phó Trì: "Hai người có thể hỏi nhân viên xem thử."
Cơ Thanh Nghiên đi ra khỏi phòng trực đêm thì thấy có hai người trẻ tuổi đang ngồi bên bệ cửa sổ, đang cực kỳ hưng phấn nói nhỏ cái gì đó. Cô ấy bèn đi qua chào hỏi.
Trợ lý số hai lén lút hỏi lại Cơ Thanh Nghiên cho chắc: "Trong mấy ngôi nhà nhỏ này có người thật hả?"
Cơ Thanh Nghiên đã quen với những câu hỏi giống thế này rồi. Thường thì vị khách nào đến khách sạn suối nước nóng lần đầu tiên cũng sẽ hỏi câu đó.
Không đợi Cơ Thanh Nghiên trả lời, một chiếc xe màu đỏ lớn chừng bằng bàn tay lái từ phía đối diện tới rồi dừng lại trước cửa tòa nhà gạch xanh. Diên Vĩ đeo khăn trùm đầu hoa nhí nhảy xuống khỏi ghế lái, vừa dụi mắt vừa chào hỏi Cơ Thanh Nghiên: "Chào buổi sáng Nghiên Nghiên."
Trợ lý số một và trợ lý số hai đều nín thở, tim đập loạn nhịp, muốn lên tiếng nói chuyện nhưng lại sợ dọa người tí hon sợ.
Diên Vĩ ngước mắt nhìn lên. Thấy có hai người khổng lồ trẻ tuổi, cô ấy chào hỏi theo thói quen: "Chào buổi sáng."
Trợ lý số một bụm mặt, nước mắt như chực trào: "Cô ấy chào hỏi tôi kìa."
"Chào buổi sáng." Trợ lý số hai đáp lại Diên Vĩ rồi mới quay sang nói chuyện với trợ lý số một: "Cô ấy đáng yêu quá đi mất."
Diên Vĩ xoay người đi, không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Tâm lý của mấy người khổng lồ này chẳng ổn định gì cả, lần nào tới cũng như chưa từng thấy tộc người tí hon bao giờ vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận