Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 147 - Như ngóng nhìn thần linh 2



Chương 147 - Như ngóng nhìn thần linh 2




Như ngóng nhìn thần linh 2
Bạch Lộ đi đến cổng, thấy họ quay đầu chạy đến cửa hàng Lông Xù cũng nhấc chân đi theo.
Trong khách sạn chỉ còn lại Lộ Dao và Bất Độc là người khổng lồ, Bất Độc đang ngủ trưa trong nhà tuyết, Lộ Dao cũng vào phòng bếp, chuẩn bị về phòng ngủ một giấc dài.
Tử Diệp gọi cô lại: “Bà chủ.”
Lộ Dao nghiêng người nhìn sang, hỏi bằng mắt: Chuyện gì?
Tử Diệp mấp máy miệng hai cái, khó khăn nặn ra chữ: “Hoa Nguyệt Thần kia, có thể...có thể cho tôi không?”
“Được chứ.” Lộ Dao thấp giọng đồng ý, lấy ra một chén trà từ trong nhà ấm Hoa Hồng phía sau tòa nhà Hoa Hồng đưa cho Tử Diệp.
Người tí hon từng đến bộ lạc Thần Mộc nhận ra, đây là loài hoa chỉ mọc ở gần Thần Điện, sao Lộ Dao lại có nó?
Tử Diệp không biết Lộ Dao đã trồng hoa Nguyệt Thần rồi, cũng không màng hỏi, mang hoa Nguyệt Thần và rương bào thai đi vào khu phòng dành cho khách, người vào chung chỉ có Thiên Lãng và Bối Bối.
Người tí hon khác ở lại bên ngoài với Lộ Dao, chờ đợi nhàm chán, Kết Hương cảm thấy vô vị, kéo ngón út của Lộ Dao lắc nhẹ: “Cô trồng hoa phía sau tòa nhà Hoa Hồng khi nào ấy?”
Lộ Dao: “Mới trồng thôi.”
Hà Âm nhìn chằm chằm Lộ Dao một lát, trầm giọng hỏi: “Sao cô lại có hoa Nguyệt Thần?”
Lộ Dao: “Tình cờ có được.”
Hà Âm: “Loài hoa này chỉ mọc ở gần Thần Điện.”
Lộ Dao bừng tỉnh: “Chẳng trách hai hôm trước Tử Diệp cũng hỏi tôi. Tôi không nói dối, cây hoa Nguyệt Thần này quả thật là tôi tình cờ có được.”’
Bầu không khí bất chợt trở nên căng thẳng, hình như Hà Âm hơi tức giận.
Kết Hương: “Cô còn trồng cái gì trong nhà ấm trồng hoa?”
Lộ Dao: “Không có gì, hạt giống hoa tôi đặt vẫn chưa tới, ngoài hoa Nguyệt Thần ra cũng chỉ có mấy cây xương bồ thôi.”
Người tí hon ngơ ngác, mất hồn, giận dữ, nhàm chán bỗng chốc nhìn hết về Lộ Dao, mở to mắt như chiếc chuông nhỏ.
Kết Hương hỏi từng chữ một: “Cô, nói, còn, cái, gì?”
Lộ Dao bình tĩnh lặp lại: “Xương bồ.”
Ngay lúc ấy cửa khu phòng dành cho khách ở tầng bốn được mở ra, tiếng khóc đau khổ khản đặc từ trên lầu truyền xuống.
Tử Diệp đi ra, va vào ánh mắt của Lộ Dao, lắc đầu thì thầm: “Nhau thai trắng bệch, không có âm thai, uống nước hoa Nguyệt Thần rồi cũng vô dụng.”
Phôi thai đã chết rồi.
Người tí hon dưới lầu nghe thấy tiếng khóc thì đã biết kết quả, vừa luống cuống vừa ngỡ ngàng.
Đột nhiên, cửa khu phòng dành cho khách chợt bị xô ra vang dội, Thiên Lãng chạy ra ngoài, nằm dài trên lan can trừng mắt nhìn Lộ Dao như ác quỷ: “Là cô! Chắc chắn là cô! Phôi thai của chúng tôi trên đường đi vẫn luôn ổn, đến khách sạn ở một đêm mới thế này!”
“Đều tại tôi, không nên nghe lời của hai người bộ lạc Thần Mộc kia. Không đến khe cây có gai, không tin người khổng lồ, không ở khách sạn, phôi thai của chúng tôi sẽ không có chuyện gì.” Thiên Lãng mất hồn mất vía, mất hết lý trí.
Bối Bối nghe thấy giọng của bạn đời, chạy ra khỏi phòng, đứng ở hành lang bắt đầu trách mắng Lộ Dao.
Khách sạn bỗng chốc biến thành một chiếc hộp sắt ngột ngạt.
Hắc Thứ bịt tai ngồi xổm xuống, nhắm mắt lớn tiếng nói: “Đừng có ồn ào nữa. Rõ ràng là bản thân các người không bảo vệ cho tốt!”
Tiếng chỉ trích như bị một bàn tay bóp lấy, Thiên Lãng và Bối Bối mềm oặt ngã xuống, ôm đầu đau khổ tột cùng.
Tử Diệp hít sâu một hơi, tốc độ nói chậm rãi kiên định: “Phôi thai của hai người... Mới đầu đã rất yếu rồi, chẳng liên quan gì đến người khổng lồ và khách sạn cả.”
Tiếng khóc càng thêm đau thương, người tí hon chờ dưới lầu cũng bắt đầu khóc to.
Đối với người tí hon Nitraan phôi thai là vật quan trọng không gì bằng, dù không phải phôi thai của mình, nhưng chết trước mắt mình, họ cũng khó nhịn nổi mà thấy đau xót buồn bã.
Vợ chồng Diên Vĩ, vợ chồng Hà Âm đều từng đến Thần Điện xin, bị từ chối.
Mà Thiên Lãng và Bối Bối xin được rồi nhưng lại không bảo vệ được.
Tâm trạng họ vô cùng rối bời.
Trên bệ cửa sổ nhanh chóng đọng thành những vũng nước, Lộ Dao giơ tay ấn nhẹ mi tâm, mở mắt ra: “Chi bằng, để tôi xem thử phôi thai kia?”
Cô không nhìn những người khác, chỉ nhìn Tử Diệp.
Thiên Lãng và Bối Bối đã không thể quyết định.
Tử Diệp nín thở, tay rũ bên người thả lỏng lại siết chặt, chậm rãi thở ra một hơi rồi xoay người vào phòng, ôm rương bào thai đã mở ra ngoài.
Thiên Lãng và Bối Bối trông thấy bèn liều mạng muốn ngăn cản, nhưng tay chân lại chẳng có sức lực.
Lộ Dao giơ tay giữ họ lại, nhỏ tiếng an ủi: “Đừng khóc, để tôi xem thử. Tôi cố hết sức nghĩ cách cứu nó sống lại.”
Giọng của cô không trầm không bổng, ngữ điệu bình thường như sắp làm một chuyện cực kỳ đơn giản.
Người tí hon khóc to trong phòng đều ngừng khóc hết, ngẩng đầu nhìn ra sau như ngóng nhìn thần linh.
Thiên Lãng và Bối Bối cũng thôi nức nở, vừa kinh ngạc vừa mong chờ nhìn sang.



Bạn cần đăng nhập để bình luận