Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 744 - Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 3



Chương 744 - Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 3




Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 3
Đôi mắt đỏ ngầu của Ma Bảo trợn tròn, hai tai đỏ bừng, một cảm xúc mãnh liệt nào đó đang dâng trào trong lòng cậu nhóc khiến cậu nhóc ngại ngùng không dám nhìn Lộ Dao.
Cô gái này đúng là phiền phức!
Mắt Bất Độc sáng rực lên, ánh mắt và khoé môi cậu đã hoàn toàn không thể che giấu được niềm phấn khích đang sôi sục trong lòng nữa, lúc này chỉ biết ngại ngùng dùng sức mím chặt môi lại.
Buổi tối trong tiết trời đầu thu, thời tiết thay đổi đến chóng mặt, lúc nãy vẫn còn thấy ánh chiều tà chiếu rọi, mặt trời lặn dần nơi phía tây.
Nhưng bây giờ gió lại đột nhiên thổi mạnh, phía xa xa sấm sét gầm vang cả bầu trời, dường như một cơn mưa xối xả đang kéo đến.
Mặt Tạ Vũ trắng bệch, sau khi bị mắng một tràng thì tự cảm thấy xấu hổ.
Do sau khi dịch bệnh zombie bùng phát thì những pháp luật kỷ cương được xây dựng trước đó đều sụp đổ hết.
Nếu muốn tiếp tục sống thì con người ta buộc phải buông bỏ một số thứ.
Tạ Vũ luôn cảm thấy bản thân anh ấy không hề chủ động muốn hại ai, hoàn toàn khác với đám người Tiết Thiến, Trần Hâm hay Lý Quảng Hải, ít nhất anh ấy vẫn còn vài phần lương tâm.
Nhưng khi lớp bọc giả dối bị vạch trần thì bản thân mới thấy rõ thật ra bản thân không hề tốt hơn bất kỳ ai trong số họ cả.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà đạo đức - thứ căn bản nhất của một con người đã hoàn toàn bị đánh mất.
Đối với nhân viên cửa hàng và Lộ Dao thì sự xuất hiện của đám người Thôi Phùng Thời cũng chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuộc trò chuyện của họ mà thôi.
Sau khi giải quyết xong những vặt vãnh này, Lộ Dao đóng cửa tiệm, đưa Harold họ về cửa hàng của mình.
Lộ Dao liếc nhìn đám nhân viên nhà mình, quả nhiên bữa cơm tối này không thể thoát được rồi.
Nhưng bây giờ cô đã có hạt giống Tu Di, ăn một bữa rồi nghỉ ngơi một lát, có lẽ sáu tiếng đồng hồ là đủ rồi.
Trước khi rời khỏi cửa hàng dịch vụ chạy vặt, Lộ Dao đẩy một đống đồ dùng điện tử và đồ chơi cho Lục Minh Tiêu để giết thời gian: “Chỉ có thể để anh ở lại đây một mình thôi, nếu anh thấy buồn thì cứ gửi tin nhắn cho em.”
Lục Minh Tiêu đáp: “Sẽ không đâu.”
Lộ Dao: “Vậy em đi nhé.”
Lục Minh Tiêu: “… Ừm.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Tên này đúng là cứng miệng! Đã sắp biến thành hòn vọng thê rồi kìa.”
Lộ Dao bước ra khỏi Tinh Môn, quay về con đường nhỏ hoang tàn của khu phố thương mại, đưa tay lên đỡ trán: “… Xin cậu đấy, bớt đọc “ngôn tình sến súa” lại đi, tôi sắp không chịu được nữa rồi này.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Ấy chà chà, xấu hổ rồi sao?”
Lộ Dao nắm chặt bàn tay lại: “… Bây giờ cậu nói chuyện rất sến sẩm đấy.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “…”
Một dao đâm thẳng vào tim.
Lúc trưa Lộ Dao đã ăn trưa ở trung tâm bổ túc trẻ em, chiều lại ăn một bát mì hải sản ở cửa hàng Lông Xù, cửa hàng dịch vụ chạy chặt trừ Lục Minh Tiêu ra thì không còn nhân viên chạy vặt nào khác nữa, rạp chiếu phim thì chưa đến tết Trung thu nên tối nay cô không cần đến bốn cửa hàng này,
Mười một cửa hàng còn lại bảy cửa hàng, nhân viên bảy cửa hàng đều đang tag Lộ Dao trong nhóm chat, ai nấy cũng nói tối nay đã chuẩn bị tiệc rượu, không phải là thức ăn đặt của cửa hàng đồ ăn nhanh mà là do chính họ chuẩn bị, muốn mời bà chủ đến cửa hàng họ ăn cơm.
Lộ Dao mang theo hạt giống Tu Di, ăn từ đầu đường đến cuối đường, sau đó lại vòng ngược về ăn thêm nửa vòng nữa.
Mười một giờ tối khi cô bước ra từ quán mì Thành Sơn thì bắt gặp ba chiếc xe đang tiến vào khu phố thương mại.
Thời Diên đưa năm người bạn của mình đến, thêm anh ấy vào vừa đúng sáu người.
Đây không phải là lần đầu Thời Diên và Thẩm Bình Tiến đến khu phố thương mại.
Còn lại bốn người, có hai người Lộ Dao đã từng gặp mặt.
Lần đầu tiên Lộ Dao đưa Cơ Chỉ Tâm và Cơ Thanh Nghiên đến gặp Thẩm Tiến Bình để bàn chuyện hợp tác thì Thẩm Tiến Bình đã đề cử nhóm người Thời Diên cho cô, nhưng sau đó người ký hợp đồng với khu phố thương mại chỉ có một mình Thời Diên mà thôi.
Trừ hai người đó ra thì một nam một nữ còn lại trông rất lạ mặt.
Thời Diên đi đầu tiên, đi phía sau anh ấy một khoảng là Thẩm Bình Tiến, bốn người còn lại đi phía sau cùng, bốn người họ liên tục ngắm nhìn xung quanh, không thể quản lý nổi biểu cảm trên mặt mình nữa.
Thời Diên nhìn thấy Lộ Dao thì ném chìa khoá đi về phía trước: “Bà chủ, chắc không phải cô cố ý đứng đây đợi bọn tôi đấy chứ?”
Lộ Dao đưa tay vịn vào tường, nụ cười dần trở nên cứng đờ: “Cũng có thể xem là vậy.”
Thời Diên không hiểu: “Phải là phải, không phải là không phải, cái gì mà cũng có thể xem là vậy chứ?”
Lộ Dao hít sâu một hơi: “Thật ra tôi đang đi dạo cho tiêu bớt thức ăn. Nhưng mọi người đến cũng đúng lúc lắm, bên khách sạn đang rất xôm tụ, tôi đang định qua đó đây này.”
Hai người họ đang nói chuyện thì bạn bè của Thời Diên cũng bước đến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận