Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 660 - Nữ võ thần trong biển tang thi 1



Chương 660 - Nữ võ thần trong biển tang thi 1




Nữ võ thần trong biển tang thi 1
Lập trình viên Chương Thư, năm nhân viên chạy vặt đến từ dị giới, nhân viên giao hàng tạm thời Đinh Tình cùng với nhân viên chạy vặt Lục Minh Tiêu mới tới còn chưa nhậm chức chính thức và bà chủ nữa là cửa hàng có tổng cộng chín người. Mọi người ngồi quanh chiếc bàn cơm nhỏ trong phòng làm việc của nhân viên để tổng kết công việc, cũng coi như là một cuộc thảo luận nhỏ mở mang nghiệp vụ.
Nhân viên cửa hàng nhìn bà chủ với ánh mắt lóe sáng, hoàn toàn không có chút ý tưởng gì về phương án mà cô nói.
Các nhân viên chạy đôn chạy đáo cả ngày, thỉnh thoảng còn phải dừng lại cãi nhau với khách nữa, có chút thời gian rảnh cũng chỉ là đứng từ đằng xa quan sát đống hoang tàn còn sót lại mà trước đây mình chưa từng thấy bao giờ để thêm chút gia vị mới lạ cho đời phong phú hơn thôi chứ chưa từng liên hệ chúng với công việc.
Thế nên bây giờ bọn họ nghe nhưng không hiểu rốt cuộc bà chủ đang muốn tìm phương án mới gì.
Đối mặt với mấy đôi mắt trong veo sạch sẽ kia, Lộ Dao cũng biết trong đầu bọn họ không có gì thật.
Bọn họ đang trong thời kỳ hưng phấn vì được tiếp xúc với hoàn cảnh mới nên sẽ không nghĩ đến việc chỉ với chừng này số đơn đặt hàng thì mình có thể duy trì cửa hàng mới phát triển lâu dài được không.
Chương Thư có ý tưởng nhỏ nên chủ động lên tiếng: "Lượng khách quá ít, dù có mở rộng phạm vi chạy vặt thì cũng không thể bù đắp được sự thật này, trái lại còn tăng thêm cường độ làm việc cho nhân viên nữa. Làm nhiều nhưng hiệu quả thì chẳng bao nhiêu."
Lộ Dao vỗ nhẹ lên mặt bàn: "Đúng vậy, đây chính là vấn đề."
Ngoại trừ Harold, còn lại thì đây là lần đầu tiên Ti Kim, Tina, Tù Ngọc và sẻ tinh tham gia kiểu họp như trong phim này. Thấy Chương Thư vừa lên tiếng đã được bà chủ tán thành, bọn họ không khỏi quay đầu lại nhìn cô ấy với vẻ ngưỡng mộ.
Bình thường Chương Thư không có nhiều cơ hội tiếp xúc với các nhân viên dị giới lắm, chỉ là cô ấy làm công tác hậu đài nên cũng biết bọn họ rất mạnh và đáng tin cậy.
Bây giờ đột nhiên bị mười mấy đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn chằm chằm, bên trong còn chứa đầy vẻ ngưỡng mộ chân thành khiến cô ấy không khỏi cúi đầu xấu hổ.
Lúc mới vào làm ở cửa hàng dịch vụ chạy vặt, Chương Thư cũng đã từng thầm lo lắng về mối quan hệ giữa mình và các đồng nghiệp sau này.
Dù sao thì đồng nghiệp của cô ấy cũng là những người tài giỏi, hoàn toàn không phân cao thấp với bà chủ nên cô ấy sợ sẽ không dễ chung đụng với bọn họ.
Sau hai ngày làm việc với nhau, Chương Thư bắt đầu tự nhìn nhận lại bản thân.
Hình như suy nghĩ của cô ấy chủ quan quá rồi.
Các đồng nghiệp ở dị giới không chỉ mạnh mẽ mà thỉnh thoảng còn đáng yêu nữa. Cô ấy hoàn toàn không cần phải căng thẳng lo lắng về mối quan hệ đồng nghiệp.
Harold: "Vấn đề này chúng tôi đã biết, vậy bây giờ phải giải quyết thế nào đây?"
Lộ Dao: "Ý tưởng của tôi là thành lập một khu vực có phạm vi nhỏ nhưng đảm bảo được tính an toàn, mục tiêu là thu hút nhiều người tới ở và định cư."
Đinh Tình lập tức ngẩng đầu: "Cô muốn thành lập căn cứ à?"
Đinh Tình biết đến sự tồn tại của căn cứ vì mục tiêu cuối cùng của đám người Trần Phúc chính là căn cứ.
Lúc đó khi nghe nói thành phố đã thành lập căn cứ an toàn cho người sống sót, bọn chúng lập tức muốn tới đó nương tựa. Trên đường đi chúng còn muốn bắt thêm mấy người phụ nữ để đổi bọn họ lấy vật tư nữa.
Không lâu sau khi xã hội có trật tự sụp đổ, khu vực mới thành lập cần rất nhiều thời gian để tìm ra con đường quản lý đúng đắn nhưng người ta lại chỉ nghe nói đó là nơi an toàn nên ai cũng tụ tập về đó.
Càng nhiều người thì sẽ càng hỗn loạn.
Có lẽ là vì thường nghe thấy đám Trần Phúc ảo tưởng đến kế hoạch mở một nhà kho bí mật ở khu vực đáy xã hội hỗn loạn nên ấn tượng của Đinh Tình về căn cứ không tốt lắm.
Lộ Dao lắc đầu: "Không đến mức vậy đâu, hơn nữa cũng không phần phải vòng khuôn vòng phép như vậy. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ hy vọng có lượng khách hàng ổn định thôi mà. Sự xuất hiện của zombie khiến dân số giảm mạnh. Chỉ tính riêng thành phố Cao Thăng thôi mà các khu vực nhà ở cửa hàng đã bỏ không chừng tám mươi phần trăm rồi. Số dân thường trú ở thành phố giảm đi chín mươi phần trăm, số còn lại thì sống rải rác ở các khu vực khác nhau. Mặc dù chỉ còn mười phần trăm dân số nhưng nếu tụ tập lại một chỗ thì ít cũng được mấy chục nghìn người. Ý tưởng của tôi là lấy cửa hàng dịch vụ chạy vặt làm trung tâm để thành lập một khu vực an toàn với bán kính tầm hai mươi cây số, thu hút những người đang ở rải rác khắp nơi vào sống ở khu vực này. Người nhiều lên thì nhu cầu cũng nhiều, chắc chắn khách đặt đơn cũng sẽ tăng lên."



Bạn cần đăng nhập để bình luận