Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1183 -



Chương 1183 -



Ở nơi sâu thẳm của bóng tối có một chiếc bàn.Bên cạnh bàn có ba cái bóng, màu của ba cái bóng ấy còn tối hơn cả bóng tối xung quanh nữa.Ở giữa hai cái bóng trong số ba cái bóng ấy có kê một bộ xương trắng đang phát sáng.Ở nơi sâu thẳm vô tận của bóng tối, bộ xương dùng từng đoạn từng đoạn xương trắng ghép với nhau ấy trông như trung tâm của vũ trụ vậy, tỏa ra ánh sáng dịu dàng nhưng cũng không kém phần chói mắt.Lộ Dao muốn nhìn kỹ ba cái bóng và bộ xương trắng đó nên đã gắng hết sức bơi về phía đó.Cô càng bơi đến gần thì càng phải tập trung hơn.Trong ba cái bóng đó có hai cái bóng trông rất quen mắt.Đợi khi bơi đến gần hơn nữa thì Lộ Dao càng bị mê hoặc.Cô không hề nhìn nhầm, hai cái bóng quen mắt đó chính là trượng Quy Giới.Nói đúng hơn thì là hai cái đầu bên trên trượng Quy Giới.Gương mặt nữ thần che một lớp khăn mỏng và một gương mặt xấu xí của ác quỷ.Ngồi đối diện ác quỷ là một người đẹp lạ mặt, trông rất mỹ miều nhưng lại khá chán nản, trên gương mặt xinh đẹp đó là một đôi mắt chán đời, nhìn thấu mọi chuyện, mái tóc của người đẹp ấy đầy những con rắn con đang bện vào nhau.Bà ấy khoác lấy một chiếc áo khoác dài sang trọng như cảnh đẹp ngày xuân, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy đầy kiến và rận đang bò trên chiếc áo khoác đó của bà ấy.Lộ Dao dừng lại cách chiếc bàn đá đó khoảng hai mét, tứ chi mọc ra khỏi thân cá, từ từ biến lại thành hình dáng của con người.Nữ thần Thâm Uyên ngước mắt lên nhìn, giọng điệu thì lại chất chứa vài phần oán trách: “Tôi còn cho rằng cô sẽ xuống đây sớm hơn nữa, qua đây ngồi xuống đi.”Nữ thần Thâm Uyên, cũng chính là chiếc đầu nữ thần che mặt trên trượng Quy Giới.Con ác quỷ ngồi bên tay trái bà ấy tên là Thiên Ảnh, thần chức không rõ, là bạn của nữ thần Thâm Uyên.Lộ Dao cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc nhìn thấy gương mặt của hai người họ thì đầu cô lại tự nổi lên những thông tin liên quan, hình như cô đã quen biết với họ từ rất lâu rồi.Lộ Dao chầm chậm di chuyển đến cạnh bàn, chuẩn bị ngồi xuống.Người đẹp với mái tóc đầy rắn ngồi ở bên trái bỗng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao một cái, giọng nói cũng rất lạnh lùng thờ ơ, còn mang theo chút mệt mỏi khó miêu tả được bằng lời: “Cô ấy… Vẫn chưa đủ tư cách để ngồi ở đây.”Nữ thần Thâm Uyên khẽ cúi đầu xuống, chiếc khăn che mặt mỏng màu đen khẽ phấp phới, giọng nói cũng chất chứa ý cười: “Lộ Dao, mau qua đây gặp tiền bối quản lý Vùng đất vô thần này đi. Nguyện vọng của cô có thực hiện được hay không thì cũng phải xem bà ấy có chấp nhận giúp không đã.”Tiền bối quản lý Vùng đất vô thần sao?Chẳng lẽ Vùng đất vô thần không phải là “nơi không hề có thần linh tồn tại” sao?Lộ Dao không nói gì, chỉ im lặng bước đến cạnh bàn, kéo ghế ra, ngồi xuống vị trí cuối cùng trên chiếc bàn vuông này.Lần này tiền bối ấy lại không nói gì nữa.Nữ thần Thâm Uyên đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của Lộ Dao nên mới lên tiếng giải thích: “Lúc kẻ giết thần vẫn chưa ra đời thì Vùng đất vô thần này chính là nơi trục xuất những thần linh mang tội. Ở đây những thần linh mang tội sẽ bị cởi bỏ thần tướng, hủy bỏ thần cốt, mất đi thần cách, dần dần đánh mất thần lực, sau đó sẽ không khác gì người bình thường, phải nếm trải sinh lão bệnh tử.”Lộ Dao như đã suy nghĩ ra gì đó.Đối với những thần linh từng sở hữu sức mạnh vô thượng thì e là cách biến mất này còn nhục nhã hơn cả việc bị kẻ giết thần giết chết nữa.Không đợi cô lên tiếng hỏi, nữ thần Thâm Uyên đã nói tiếp: “Thế gian có ba thần linh không chịu sự ràng buộc của của Vùng đất vô thần, đó chính là Cái Chết, Thâm Uyên và Vận Mệnh.”Lộ Dao ngước mắt lên nhìn, rời ánh mắt từ chỗ nữ thần Thâm Uyên sang người vị nữ thần chán đời đang ngồi bên cạnh mình.Hoặc có lẽ nên nói là nữ thần Vận Mệnh.“…” Lộ Dao im lặng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận