Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 738 - Biển Eden và nước Hoàng Kim 4



Chương 738 - Biển Eden và nước Hoàng Kim 4




Biển Eden và nước Hoàng Kim 4
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đột nhiên xuất hiện: “Tôi đã xem qua camera giám sát của cửa hàng rồi, bên này xảy ra khá nhiều chuyện nhưng đã được Harold giải quyết ổn thoả hết rồi.”
Lộ Dao đã nhận ra nét mặt không được tự nhiên của Đinh Tình ban nãy, tay cô khựng lại ngay: “Có chuyện gì? Nói nghe xem nào.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Hình như sự kiện dùng danh thiếp để đổi nguyên vật liệu của cửa hàng chúng ta bị ai đó nhắm vào thì phải, sáng sớm nay khách hàng vừa thuận lợi dùng danh thiếp đổi nguyên vật liệu xong thì không lâu sau đã có một đám người có ý định vào tiệm cướp.”
Lộ Dao: “Cướp sao?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đáp: “Giống như hệt như trong phim vậy, hơn mười người cầm theo những thứ không đâu xông vào cửa hàng, có ý đồ đe dọa nhân viên rồi cướp nguyên vật liệu. Nhưng đám người đó lại không may cho lắm, trùng hợp là Harold đang ở gần đây, hắn đã sớm nhận ra tình hình của cửa hàng nên ngay lúc đó đã tẩn đám người kia một trận tơi bời ngay trước mặt khách hàng, sau đó ném hết ra ngoài đường.”
Lộ Dao: “Harold đã cùng tôi đi qua rất nhiều thế giới nên có kha khá kinh nghiệm đối phó với đám lưu manh này.”
Hệ thống hiện thực hóa ước: “Nói ra thì cũng rất trùng hợp, lúc đám người đó xông vào cửa hàng thì lại có người đang cãi nhau vì việc chen hàng. Có thể họ thấy chỉ có một nhân viên nên giọng nói rất lớn, suýt chút nữa là xảy ra ẩu đả rồi. Nhưng sau khi thấy Harold giải quyết đám người đó thì cửa hàng lập tức yên lặng như tờ, không còn nháo nhào như lúc nãy nữa.”
Lộ Dao: “Chẳng trách lúc tôi vừa bước vào cửa hàng thì thấy là lạ, dường như khách hàng đều đang trốn tránh gì đó.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Đây đều là chuyện nhỏ. Tôi đã thấy mặt đám người đó trong camera giám sát.”
Lộ Dao hỏi: “Là ai?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Là người của căn cứ gì đó ấy. Họ chia thành bốn năm nhóm người gì đó đến cửa hàng để đổi đồ rất nhiều lần, không hề làm loạn, nhưng sao tôi cứ thấy đám người này không có ý gì tốt cả.”
———
Trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh cách đường Quan Âm một con đường đang có bốn chiếc xe van màu trắng đang đậu.
Ngồi ở dãy ghế sau của chiếc xe đầu tiên là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest.
Tiết Thiến và An Hạ cũng ngồi trong xe.
Khi Tiết Thiến nhìn thấy đội viên đội tìm kiếm đột nhiên xuất hiện ở góc đường thì quay đầu lại nói với người đàn ông đó: “Trưởng căn cứ, họ về rồi.”
Trưởng căn cứ mở mắt ra, từ từ ngồi thẳng dậy, trông như đang mong chờ điều gì đó.
Đội viên đội thứ năm đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt đổi nguyên vật liệu đã về, đội này do Tạ Vũ dẫn đầu, trong tay mỗi người đều cầm theo một chiếc túi giấy màu da mà ai nấy cũng đã quen thuộc.
Tối qua người của căn cứ Hy Vọng đã đến thành phố Cao Thăng, sáng sớm nay cửa hàng dịch vụ chạy vặt vừa mở cửa thì họ đã đến đổi nguyên vật liệu trước nhất.
Lần đầu tiên họ đổi được một ký gạo và nửa ký táo.
Số lượng không nhiều nhưng gạo và táo đều là hàng mới.
Ban đầu đa phần đội tìm kiếm không tin là sẽ đổi được nguyên vật liệu.
Kết quả thử rồi mới biết, mỗi lần đổi là mỗi lần đánh tan nhận thức của họ về cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Họ đã đổi được gạo, trái cây tươi, rau củ và thịt, lần này tiểu đội Tạ Vũ đến đó đổi một số món đồ ngọt.
Tạ Vũ leo lên xe, tiện tay đưa chiếc túi da kia cho trưởng căn cứ, hạ thấp giọng nói: “Lúc nãy trên đường về tôi đã gặp Lộ Dao, may là bọn tôi đã đổi xong từ trước nên không chạm mặt cô ấy.”
An Hạ không phục nói: “Gặp thì có làm sao chứ? Chúng ta dùng điểm tiêu dùng đàng hoàng sao phải sợ cô ấy?”
Tạ Vũ trở nên ngượng ngùng.
Khoảng thời gian này An Hạ như biến thành một thùng thuốc nổ vậy, hở chút là nổi nóng, nói gì cũng đều phải khịa lại vài câu mới chịu được.
Trưởng căn cứ đang ngồi bên cạnh nên Tạ Vũ cũng không tiện cãi lại cô ta.
Trưởng căn cứ lấy ra một miếng bánh crepe dâu tây, xé bao bì bên ngoài ra rồi cắn một miếng lớn, híp mắt lại thưởng thức hương vị của nó: “Bơ họ sử dụng không phải là loại thường, đúng là món bánh cao cấp mới ra lò.”
Tiết Thiến: “Trưởng căn cứ, bà chủ kia quay về rồi. Chúng ta có cần nhân lúc những nhân viên chạy vặt kia chưa về…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận