Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 476 - Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 2



Chương 476 - Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 2




Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 2
Nhóc u linh trông có vẻ như vô hại này thực ra giỏi nhất là tẩy não con người.
Ở mức độ nào đó mà nói thì nó còn có sức sát thương hơn cả loại hình bạch tuộc.
U linh còn biết ca hát nữa, tiếng hát đó có hiệu quả tương tự như thôi miên. Đặc điểm này khá giống với siren[1] trong truyền thuyết.
[1]Siren: sinh vật nửa người nửa cá, nguy hiểm vì có vẻ đẹp quyến rũ, giọng hát du dương và giọng nói mê hoặc người khác
Tiếc rằng với Lộ Dao thì trình độ thao túng tâm lý này có hơi nhẹ, thậm chí cô còn chẳng dao động lần nào.
Lộ Dao giơ bên tay cầm trượng Quy Giới lên nhấn nhẹ vào hốc mắt đen ngòm của Trần U: "Trần U, tôi không cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù ban đầu đi lên con đường này không phải là lựa chọn của tôi, sau đó tôi cũng gặp không ít phiền phức, thường xuyên cảm thấy mê man không biết nên làm gì, thế nhưng trước mắt những lợi ích mà tôi có được gần như đã cân bằng với những gì mà tôi mất đi rồi. Tôi không hối hận. Trái lại là cô đấy, dễ dàng từ bỏ bản thân để rồi biến thành dáng vẻ này, còn phải phục vụ miễn phí vô thời hạn cho gã kia nữa. Cô thật sự cam lòng à?"
Ánh sáng vàng nhạt ấm áp tỏa ra từ trượng Quy Giới như mưa phùn ngày xuân từ từ tưới lên người Trần U.
Nhóc u linh chỉ cảm thấy cơ thể như bị lửa cháy bỏng rát đau đớn nên đột ngột tránh xa ra khỏi Lộ Dao, lại lùi về phía sau mấy bước như không thể tin nổi. Lớp da ngoài của nó rách ra như làn da nứt nẻ, sau đó từ từ tróc ra từng mảng lớn, đổ rầm rầm xuống đất để lộ ra dáng vẻ vốn có của Trần U.
Trần U nhìn Lộ Dao với ánh mắt đầy thù hằn. Cô ta gào thét: "Rõ ràng là chỉ cần không nghĩ gì nữa, đi theo tôi là có thể giải thoát rồi kia mà. Tại sao cô lại cứ muốn phản kháng vậy hả?"
Lộ Dao giơ trượng lên nhắm thẳng vào đôi mắt u ám của cô ta: "Nếu cô muốn tôi nói thật thì chỉ có một lý do là vị đại nhân sau lưng cô chưa được mạnh cho lắm, tôi cảm thấy mình vẫn còn chống cự được ấy mà."
Một giây tiếp theo, một lưỡi dao màu đen nhọn hoắt được bao phủ trong ánh sáng màu vàng ấm áp phóng thẳng vào mắt Trần U.
Trần U ôm mắt ngã ngồi dưới đất, sợ hãi thét chói tai. Dịch mủ vàng nhạt từ từ tràn ra từ hốc mắt cô ta.
Lộ Dao giơ tay lên vẽ một ma pháp trận ánh sáng để ánh sáng chữa lành bao phủ cả người Trần U, giảm bớt cơn đau và kéo lý trí của cô ta về.
Bầu không khí ẩm ướt và ngột ngạt trong phòng rửa tay dần dần tan biến. Cửa sổ hứng ánh sáng từ từ lộ ra sau lớp rong biển, lại lần nữa chiếu sáng cả căn phòng.
Lộ Dao khom lưng nhặt quần áo trên đất lên vứt cho Trần U đang ngạc nhiên ngã ngồi trước mặt: "Mặc quần áo vào rồi hẵng ra ngoài."
Trần U đón lấy quần áo rồi mở mắt ra. Sau khi dịch mủ màu vàng kia chảy hết, con ngươi cô ta khôi phục lại thành màu đen, không đau đớn gì, cũng không bị mù.
Cô ta quay đầu lại nhìn Lộ Dao đang đỡ Đỗ Hiểu sợ đến nhũn cả người trong buồng vệ sinh như nhìn quái vật.
Cô ta thật sự không hiểu tại sao bà chủ trông có vẻ mềm yếu lại mạnh như vậy.
Đây là một lần hành động hiếm hoi cô ta được phân làm mũi nhọn tấn công, tưởng rằng chỉ cần dùng tiếng hát là có thể công phá lòng phòng bị của bà chủ, ai mà ngờ cuối cùng cô ta lại thất bại ê chề như vậy.
Rốt cuộc thứ vũ khí kỳ quái trong tay bà chủ là cái gì vậy?
Năng lực của cô là gì?
Tại sao một người mạnh như vậy lại xuất hiện ở phố U Linh?
Con ngươi của Trần U chậm rãi xoay tròn, suy nghĩ chậm chạp nhưng não vẫn cố gắng hoạt động hết công suất để tìm đáp án.
Đột nhiên cô ta nghĩ ra một vấn đề, sau đó sống lưng lạnh toát toàn thân nổi da gà.
Có phải ngay cả ngài ấy cũng không biết bà chủ đến từ đâu không?
Có phải ngay cả ngài ấy cũng không biết năng lực và chỗ dựa của bà chủ sâu cạn ra sao không?
Chẳng biết nước đọng ngoài hành lang đã biến mất tự lúc nào. Từ Tranh Vanh và Nhậm Do vẫn chưa tỉnh.
Lộ Dao nhấc chân lên đá đá cho bọn họ tỉnh lại rồi tiện tay đặt Đỗ Hiểu xuống.
Từ Tranh Vanh bị đá giật mình ngồi bật dậy, thấy Lộ Dao trước mặt mình nên vô thức há miệng muốn hỏi, có điều anh ấy chưa kịp thốt ra lời nào đã thấy vai mình nằng nặng, sau đó vô thức đỡ lấy Đỗ Hiểu vừa dựa vào người mình.
Lộ Dao đặt Đỗ Hiểu xuống xong thì xoay người đi ra ngoài luôn không quay đầu lại: "Đừng nhúc nhích, ở yên đó chờ tôi quay lại."
Nhậm Do dụi mắt ngồi dậy: "Anh Từ, chúng ta làm sao vậy?'
Lúc này, Trần U đã mặc quần áo tử tế đi ra khỏi nhà vệ sinh, doạ cho Nhậm Do sợ đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên, luống cuống tay chân muốn đứng dậy thì lại té nhào xuống vì cả người mềm nhũn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận