Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 725 - Đại lục ma pháp 1



Chương 725 - Đại lục ma pháp 1




Đại lục ma pháp 1
Bao bì bánh Trung thu của cửa hàng DIY là giấy màu pastel, nhìn trông cực kỳ chói mắt, chính giữa trong suốt nên có thể thấy được hình dáng bánh Trung thu.
Sau khi tìm hiểu về lịch sử và ý nghĩa của bánh Trung thu, Lâm Hà và Thư Niên Niên tìm ra hoa văn cổ gần giống với ý nghĩa “đoàn viên” nhất trong lịch sử của thành phố Minh Nhật, lấy đó làm nền tảng để thiết kế ra khuôn bánh Trung thu của riêng cửa hàng DIY, về mặt mùi vị thì có tham khảo vị bánh Trung thu truyền thống của thành phố Dao Quang.
Họ không tin tưởng văn hóa ẩm thực của thành phố Minh Nhật cho lắm.
Khách hàng qua ải ấy giơ bánh Trung thu nhìn kỹ tận hồi lâu, đột nhiên bật cười: “Hoa văn này lúc nhỏ tôi từng thấy trên sách, hình như có ngụ ý gì đó... Ôi... Đột nhiên không nhớ ra. Ấy thế mà các cô trang trí nó lên bánh, rất thú vị.”
Trong đám đông vây xem truyền đến một giọng nói: “Làm khuôn bánh có đẹp hơn nữa thì vị cũng chỉ có thế thôi.”
“Nhưng cái đạo cụ nhỏ tên “bản đồ kho báu” này thú vị thật đấy.”
Lộ Dao lập tức nói to: “Bánh Trung thu cửa hàng tung ra khác với đồ ăn làm sẵn để duy trì mạng sống ở thành phố Minh Nhật, mùi vị không thua kém ngoại hình tinh xảo. Hơn nữa mê cung kho báu có mười hai ải ứng với mười hai phần thưởng bánh Trung thu vị khác nhau, chúng đến từ mười hai vùng khác nhau, có thể nói là mỗi cái sẽ có hương vị riêng của nó.”
Bà chủ sở hữu quyền ngôn luận tuyệt đối ở phố U Linh, dù cô thẳng thừng hạ thấp văn hóa ẩm thực của thành phố Minh Nhật thì khách hàng cũng không có phản ứng mãnh liệt gì, thậm chí còn khá tán thành.
Mười năm nay thành phố Minh Nhật theo đuổi sự phát triển của công nghệ khoa học, sản xuất hiệu suất cao và mô hình kinh doanh không người bán quá mức, giảm thiểu số lượng lớn nhân công, không chỉ mô hình phát triển của thành phố thay đổi mà đời sống của người dân cũng vô tình chịu ảnh hưởng lớn.
Rõ ràng là có nhiều cửa hàng đồ ăn nhanh trên phố như thế nhưng mùi vị lại y hệt nhau, không có bất kỳ chất riêng nào cả, giống như họ đang dần trở nên vô vị tẻ nhạt dưới dòng chảy cuộc đời.
Bị câu nói thẳng thừng của bà chủ kích thích, trái lại khách hàng còn thấy mong đợi sự kiện bản đồ kho báu hơn.
Thật ra có rất nhiều người trong số họ đều là lần đầu nghe về loại bánh Trung thu này, họ nghĩ đây chỉ là một loại bánh ngọt thôi. Dù đến từ mười hai vùng khác nhau, cùng một loại bánh thì có thể có khác biệt lớn tới đâu chứ?
Khách hàng ôm nỗi nghi vấn như vậy, dồn dập đứng lên xếp hàng trước máy bán hàng tự động, cũng có người đổi bản đồ kho báu bằng vòng tay u linh.
Lộ Dao ra khỏi cửa hàng DIY rồi băng qua đường lớn lần nữa, đi qua tiệm nail đối diện.
Một năm trở lại đây thị trấn Lục Bảo Thạch phát triển ngày càng nhộn nhịp, danh tiếng tiệm nail vang xa, hai hôm trước còn đặc biệt phát tờ rơi sự kiện đến thành phố lớn có truyền tống trận, giờ chắc đã có không ít khách trong tiệm rồi.
Lộ Dao đẩy cửa đi vào, quả nhiên trong tiệm đã có rất nhiều khách hàng.
Mấy chục thợ nail Nhân tộc đang làm móng kiểu thường ngày cho khách, khu vực chờ cũng đã hết chỗ. Phòng riêng làm móng tay ma pháp ở tường kế bên cũng toàn là khách đến tư vấn kiểu móng tay ma pháp.
Tiệm nail được coi là cửa hàng thủ công cực kỳ cân bằng trong những cửa hàng trên khu phố thương mại, nhân viên toàn là nhân tài có năng lực xuất chúng, họ còn cực kỳ ham học, luôn có thể nhanh chóng tiếp thu sự vật mới.
Dù Harold, Tina và Ti Kim đã đến cửa hàng khác làm rồi thì những nhân viên còn lại trong tiệm vẫn tổ chức sự kiện đến bóng bẩy, thậm chí không có chỗ chê.
Lộ Dao đảo một vòng trong tiệm, chỉ làm vài chuyện lặt vặt như thêm trà thêm bánh.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông thánh thót, có mấy chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở cổng, vài quý cô trẻ tuổi mặc quần áo cực kỳ xa hoa bước xuống xe.
Cụ Sid đi đầu tiên, trước khi vào tiệm còn khẽ nghiêng người, quay đầu lại nhìn mấy quý cô phía sau, lộ ra biểu cảm chịu không nổi: “Tiệm nail giỏi nhất ở đại lục Alexandria chính là tiệm này đây, tiệm làm móng ngạo mạn trong thành phố tuyệt nhiên chẳng sánh bằng.”
Đa số các quý cô trẻ tuổi đều xuất thân từ gia đình quý tộc ở thành phố Eunorton, chồng của quý cô trông nhỏ tuổi nhất cũng là tử tước rồi. Họ chưa từng đến thị trấn xa xôi hẻo lánh như thị trấn Lục Bảo Thạch này, cũng không cảm thấy một tiệm làm móng mở ở một nơi nhỏ bé thế này thì có gì hơn người.
Kể từ nửa năm trước, Lộ Dao mở tiệm nail ở thị trấn Lục Bảo Thạch, không bao lâu sau thì đã mở ra cánh cửa nhận thức mới về làm móng của người dân ở đại lục Alexandria.



Bạn cần đăng nhập để bình luận