Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 995 -



Chương 995 -




Trên bàn ăn có sẵn đũa, muỗng, 777 vẫn còn đang đánh giá mọi thứ, mãi mà chưa thấy động đậy.
Nhưng 69671 ngồi cạnh anh ta lại không thể đợi thêm được nữa, lập tức khom người xuống hít lấy một hơi dài, sau đó nhanh chóng cầm đũa lên gắp một ít khoai tây bào sợi bỏ lên cơm rồi cúi đầu ăn.
Trong sách cũng viết như thế, Giang Nhược phủ khoai tây sợi lên cơm rồi lùa vào miệng, khoai tây sợi giòn rụm, hương mặn, chua, cay hoà quyện vào nhau, một đũa thôi là hết nửa chén cơm.
69671 lùa nhanh vào miệng, chớp mắt cảm nhận hương vị trong miệng thật cẩn thận, sau đó không nói gì cả mà chỉ gác đũa xuống rồi cầm chiếc muỗng bên cạnh lên múc hai miếng đậu hũ Tứ Xuyên bỏ vào trong chén cơm vừa được xới lên rồi trộn đều, trộn xong hết thì múc ngay một muỗng bỏ vào miệng, mùi vị cay cay tê tê lan ra khắp đầu lưỡi, đậu hũ non mềm trộn lẫn với cơm, mùi thơm của tương đậu cay và thịt xay xộc lên, hương thơm đó khiến con người ta tê dại.
Những gì sách viết không hề lừa người, khoai tây sợi chua cay và đậu hũ Tứ Xuyên thật sự là tuyệt phẩm để ăn với cơm.
Bữa ăn chiều ở nhà hàng Cửu Tinh đã dần trở nên mơ hồ trong ký ức của 69671, rõ ràng đó là một bữa ăn rất đắt đỏ nhưng anh ta không thể nhớ ra lúc đó mình đã ăn gì, có hương vị ra sao, những trải nghiệm không vui đều được bữa ăn đạm bạc trước mắt này bao trùm lại.
69671 còn chưa ăn được bao nhiêu thì chén cơm đã thấy đáy, thức ăn thì chỉ còn một nửa.
Anh ta dùng muỗng vét sạch hết những hạt cơm cuối cùng nằm trong chén, ngẩng đầu lên nhìn bà chủ đang ngồi đối diện mình, khựng lại một lúc rồi mới ngại ngùng nói: “Có thể cho tôi thêm một chén nữa không?”
Lộ Dao và nhân viên hỗ trợ livestream cũng đang dùng cơm.
Thức ăn chỉ còn lại hai phần, Lộ Dao và Chu Tố ăn chung một phần, Cơ Chỉ Tâm và Phiếu Phiếu ăn chung một phần.
Trước mặt Ngân Hoa và 06 đặt hai ly dầu bôi trơn có giá thành đắt đỏ dành cho người máy, cũng xem như để hai người trải nghiệm thử bầu không khí ăn cơm cùng nhau.
Ngân Hoa đứng lên, quay người chạy sang chỗ nồi cơm điện rồi đặt nó lên giữa bàn bếp.
69671 đứng dậy bới cơm cho mình, cơm trong nồi vẫn chưa được xới tơi ra nên phải dùng sức đè xuống để bới.
Khách hàng ngồi cạnh không thể chịu được nữa, phải hạ thấp giọng nói nhỏ: “Chừa lại, chừa lại cho tôi chút nữa.”
Số 777 vẫn ôm lấy chén vùi đầu ăn, thấy trong nồi không còn bao nhiêu cơm nữa thì sốt ruột.
Anh ta chỉ do dự có một lúc, suy nghĩ thêm một lúc mà đã không đuổi kịp đám người họ rồi.
Nói ra thì cũng rất lạ, khi đầu bếp này nấu ăn thì bỏ gia vị rất hào phóng nhưng mùi vị thì lại rất vừa miệng, hoàn toàn khác với những gì anh ta tưởng tượng.
Nếu ăn không thì có thể hơi đậm thật nhưng nếu ăn kèm với cơm trắng thì phải nói là tuyệt vời, hoàn toàn không thể dừng đũa được.
Phiếu Phiếu ngồi bên cạnh cũng là một con quỷ tham ăn, còn Cơ Chỉ Tâm lại ăn rất nhã nhặn, phần lớn đều để lại cho Phiếu Phiếu hết.
Quỷ tham ăn kia rất thích ăn, chẳng qua chỉ mắc cái tội ăn nhiều thôi chứ nết ăn vẫn rất đàng hoàng, khiến người ta nhìn là biết thức ăn rất thơm ngon.
Khu bình luận của livestream bắt đầu dần trở nên náo nhiệt hơn ——
[Dã tinh số 154798: Ôi trời! Thơm đến vậy sao?]
[Dã tinh số 258: Anh em à đừng im lặng như thế chứ, nói nghe xem có mùi vị gì được không?]
[Dã tinh số 49876: Gì mà lố thế! Không phải chỉ là một đĩa khoai tây xào, một chén đậu hũ hầm thôi sao, làm gì thơm như họ diễn tả chứ?]

Trong phòng livestream giả tưởng, số 69671 càn quét hết hai chén cơm trắng như một cơn lốc xoáy, hai đĩa thức ăn cũng được giải quyết sạch, không sót lại gì cả.
Anh ta cầm chiếc khăn ướt bên cạnh mình lên lau đi vết dầu mỡ dính bên miệng, hít sâu một hơi rồi từ từ ngửa đầu ra sau, dựa vào lưng ghế để thư giãn: “Nói ra thì có lẽ mọi người sẽ không tin nhưng bữa ăn hôm nay ngon hơn bữa mà tôi được ăn ở nhà hàng Cửu Tinh nhiều. Không biết nói gì hơn ngoài việc hài lòng, tối nay tôi có thể ngủ một giấc thật ngon rồi!”
Lúc món ăn được dọn lên bàn, Tiểu Chung ngồi bên cạnh khách hàng đã tự tính thời gian, đếm ngược mười lăm phút.
Lúc vị khách hàng cuối cùng buông bỏ dụng cụ ăn uống của mình xuống thì đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại năm phút.
Số 777 cầm muỗng vét sạch những miếng thịt xay cuối cùng trong chén bỏ vào miệng.
Một tiếng vang lanh lảnh vang lên, chiếc muỗng bị ném ngược lại vào trong chén.
Số 777 lau miệng, nhìn sang Chu Tố với đôi mắt sáng rực: “Đầu bếp, cô bỏ gia vị nhiều như thế nhưng sao lại không ảnh hưởng gì đến mùi vị thức ăn vậy?”
Anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận