Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 230 - Nhỏ mà có võ! 1



Chương 230 - Nhỏ mà có võ! 1




Nhỏ mà có võ! 1
Thấy Lộ Dao đi ra khỏi quán, trong mắt Lưu Sinh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lộ Dao bước ra khỏi cửa: "Quý khách mới tới sao không vào quán?"
Lưu Sinh: "Ngươi biết ta à?"
Lộ Dao: "Cậu không nhớ sao? Chúng ta từng gặp nhau trước cửa Thiên Hương lâu đấy."
Trước đó Lưu Sinh không nhận ra cô.
Sau khi ra khỏi Lưu Tiên thành quay về quán, quần áo mà Vũ Lăng dùng pháp thuật tạo ra cho Lộ Dao đã biến mất, khí chất trên người cô cũng thay đổi.
Lúc ra khỏi Thiên Hương lâu cô còn đeo khăn che mặt nữa.
Lưu Sinh không nhìn thấy mặt Lộ Dao nên không nhận ra. Vừa rồi hắn chỉ ngạc nhiên vì có người đi ra từ nơi nhìn đâu cũng thấy yêu khí này thôi.
Nghe Lộ Dao nhắc đến Thiên Hương lâu, Lưu Sinh mới kịp phản ứng: "Ngươi là cô nương nhặt được vòng xương rắn kia à?"
Lộ Dao mỉm cười gật đầu.
Lưu Sinh không ngờ mình có thể gặp lại Lộ Dao sớm như vậy nên hơi bối rối: "Sau khi các ngươi rời đi ta có nhặt được một trục cuốn. Có người nói với ta rằng đó là trục cuốn đặc chế truyền tống tới quán Internet Cafe nên vừa rồi ta đã dùng nó để tới đây."
Lúc ấy Lưu Sinh không bán trục cuốn truyền tống lại cho con yêu mình gặp trong hẻm nhỏ mà cầm về nhà. Chẳng qua trong đầu hắn cứ văng vẳng quán Internet Cafe mà yêu kia nói.
Vì không thể chiến thắng được tâm ma nên cuối cùng hắn đã lấy trục cuốn ra khỏi túi càn khôn rồi truyền tống đến đây.
Lộ Dao không bị rơi đồ nên có lẽ trục cuốn đó là của Vũ Lăng.
Lộ Dao: "Không sao đâu, trục cuốn truyền tống vốn là phương tiện giúp khách hàng đến quán thuận lợi hơn mà. Có lẽ cuốn mà cậu nhặt được là của bạn tôi. Sau này tôi sẽ trả lại cho người ta một cuốn khác."
Lưu Sinh cảm thấy cô nương này nói chuyện với giọng điệu nhã nhặn và thân thiện hắn rất hiếm khi gặp được, thành ra không biết nên đáp lại như nào mới phải.
Lộ Dao: "Đây là lần đầu tiên cậu tới đây, đúng lúc quán mới khai trương đang có chương trình tặng phiếu ưu đãi, dùng một phiếu miễn phí lên mạng ba ngày."
Dứt lời, cô gọi với vào trong: "Tiểu Chung, tặng cho vị khách mới này một tấm phiếu ưu đãi. Cậu ta mới tới lần đầu nên cậu đi ra hướng dẫn người ta một chút nhé."
Lộ Dao bận rộn xây dựng ma pháp nguyên cả buổi chiều. Sau giờ cơm tối, Chung Liên Gia đổi ca với Trình Diệp.
Bóng đêm dần bao phủ núi Bất Tiên. Một ít khách rời khỏi quán net về hang động tu luyện. Cũng có khách tìm một chỗ gần quán khoanh chân ngồi hấp thu linh khí thiên địa.
Lưu Sinh tới vừa lúc trong quán còn máy trống.
Chung Liên Gia đưa phiếu ưu đãi cho hắn xong lại cầm về. Sau khi lấy số, anh ta dẫn Lưu Sinh tới máy ngồi xuống.
Lưu Sinh phát hiện ra tiểu nhị quán này cũng là Nhân tộc. Hắn như hiểu ra gì đó: "Quán này là của Nhân tộc hả?"
Chỉ có thể nói là hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn đến con người. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Chung Liên Gia đã quen với việc khách luôn nói hai ngôn ngữ rồi. Anh ta vô cảm gật đầu: "Đúng thế, người vừa chào hỏi quý khách ở cửa là bà chủ của chúng tôi."
Quý khách...
Lưu Sinh được đối đãi thân thiện quá đâm ra hoảng sợ.
Dù là ở thành trì dưới sự quản lý của Yêu tộc hay Nhân tộc thì Lưu Sinh cũng chưa bao giờ được gọi một cách kính trọng như vậy.
Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, hắn mới dần phản ứng được: "Cô nương trẻ tuổi kia là bà chủ á?"
Chung Liên Gia gật đầu.
Hình như vị khách Yêu tộc này hơi ngốc thì phải.
Lưu Tiên thành vốn là thành trì của Nhân tộc, chỉ mới được nhập vào lãnh địa Yêu tộc hơn hai trăm năm mà thôi. Thế nên hiện nay trong thành vẫn còn rất nhiều Nhân tộc.
Nhưng thái độ của những Nhân tộc kia đối với Yêu tộc luôn là kiểu sợ nhưng lại ngầm miệt thị.
Người và yêu sống hòa thuận chỉ là biểu hiện ở mặt nổi mà thôi.
Linh khí núi Bất Tiên không dồi dào gì, vừa không có Yêu Hoàng trấn giữ vừa không có các tông môn lớn.
Thế mà khách chủ yếu của quán nhỏ này lại là Yêu tộc. Bà chủ còn là một cô nương Nhân tộc nữa chứ.
Lưu Sinh chỉ cảm thấy thật vi diệu.
Chung Liên Gia cẩn thận hướng dẫn cho khách mới cách sử dụng máy tính.
Lưu Sinh cũng là người thông minh nên học rất nhanh.
Giống như đa số khách hàng lần đầu tới quán, "giáo viên" vỡ lòng của Lưu Sinh cũng là mấy trò chơi đơn.
Hắn chọn một trò chơi mô phỏng cuộc sống rồi bắt đầu nuôi nhân vật từ thời kỳ ấu thơ.
Giá trị thuộc tính sẽ tăng lên khi người chơi liên tục chơi cùng nhân vật và sắp xếp cho nhân vật học tập.
Đến khi nhân vật đủ mười tám tuổi thì sẽ trưởng thành và rời nhà.
Sau đó game sẽ thông báo cho người chơi biết cái kết về sự nghiệp và tình cảm của nhân vật.
Lưu Sinh không biết đọc hướng dẫn nên đã hoàn toàn sắp xếp hoạt động học tập và vui chơi cho nhân vật bằng cảm giác.
Hắn rất thích quan sát thuộc tính cao dần lên sau quá trình học tập hằng ngày. Nhưng chẳng hiểu sao kết cục của tất cả các nhân vật mà hắn nuôi đều không được tốt cho lắm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận