Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 654 - Nhân viên chạy vặt này là quái vật ở đâu ra vậy? 3



Chương 654 - Nhân viên chạy vặt này là quái vật ở đâu ra vậy? 3




Nhân viên chạy vặt này là quái vật ở đâu ra vậy? 3
Trưa hôm nay khi đến cao ốc Hoàng Kim tìm kiếm vật tư lần nữa, lúc đi ngang qua tiệm vàng đã bị đập nát kính, bọn họ lại thuận tay cầm đi một ít.
Chiếu Dạ chịu trách nhiệm tính sổ và nhận vàng. Đàn em sẻ tinh của cậu ta nhanh nhẹn ngậm danh thiếp tới đưa cho những người đã thanh toán.
Lộ Dao lấy ba cái bút từ trong túi ra đưa qua: "Nhanh lên một chút."
An Hạ và Tạ Vũ bị chen qua một bên vừa lúng túng vừa tiếc nuối và lo lắng, có thể nói là lòng như tơ vò.
Cả ngày hôm qua và ngày hôm nay bọn họ đã đi qua tiệm vàng trong cao ốc Hoàng Kim mấy lần lận nhưng lại không ai nghĩ đến việc lấy một ít để dành lỡ cần dùng.
Lúc này một thành viên trẻ tuổi bỗng đưa chiếc vòng tay vàng cho bọn họ: "Đội trưởng An, đội phó Tạ, hai người có muốn đặt đơn không?"
Vẻ mặt An Hạ và Tạ Vũ trở nên phức tạp khó tả ngay lập tức.
Thành viên này mới vào đội không lâu, trưa nay lúc đi tìm kiếm vật tư ở cao ốc Hoàng Kim còn bị An Hạ mắng cho một trận nữa.
Đối mặt với thiện ý của người ta, An Hạ cúi đầu không mở miệng nổi.
Tạ Vũ thì lại nhận luôn không chút suy nghĩ, còn nói với vẻ biết ơn: "Cảm ơn cậu."
Thành viên kia gãi đầu: "Không có gì, trước đó tôi thấy các đàn anh đều lấy nên tôi cũng lấy một ít, dù sao thì trong tiệm vàng cũng đầy đồ mà. Nếu có thể rời khỏi nơi này nhanh chút thì như vậy có đáng là gì đâu. Tôi muốn về căn cứ."
Chiếc vòng vàng mà thành viên kia đưa cho Tạ Vũ chừng bảy tám gram lận, đủ cho cả anh ấy và An Hạ đặt đơn rồi.
Những thành viên khác cũng chia vàng cho đồng đội của mình, thế nên mười mấy người không ai bị bỏ rơi, trừ Trần Hâm.
Ý thức của anh ta vẫn còn tỉnh táo nhưng chỗ da thịt bị cắn đã bắt đầu thối rữa, hoàn toàn zombie hóa chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng dù anh ta cầu xin thế nào các thành viên trong tiểu đội số bảy và số mười cũng né xa anh ta.
Xu lợi tránh hại là bản năng của sinh vật sống, loài người cũng không ngoại lệ. Trần Hâm bị cắn nên không còn là đồng đội của bọn họ nữa rồi.
Đại quân zombie đã gần ngay trước mắt, các vị khách cũng lục tục viết xong đơn. Lộ Dao rút thanh kiếm ngắn đeo sau lưng ra cầm bằng tay trái rồi nói với Chiếu Dạ: "Tôi đi trước, cậu bọc hậu nhé, nhớ đảm bảo an toàn cho khách hàng."
Chiếu Dạ lấy ba chiếc boomerang đen nhánh từ trong túi vải ra.
Đây là pháp khí mà Giảo Nương luyện cho cậu ta, được luyện chế từ sắt đen dưới đáy biển sâu, vừa sắc bén vừa tinh xảo, rất dễ điều khiển, phù hợp với đám tiểu yêu vừa mới hóa hình như cậu ta.
Bà chủ đi phía trước dọn dẹp zombie rồi nên cậu ta chỉ cần xử lý mấy con cá lọt lưới thôi.
Nhiệm vụ này cũng không khó vì dù sau lưng có sóng zombie đuổi theo thì tốc độ di chuyển của bọn họ cũng sẽ nhanh chóng cắt đuôi được chúng thôi.
Mặc dù đội tìm kiếm đã đặt đơn chạy vặt rồi nhưng cũng chẳng ai ôm tâm lý lạc quan có thể thuận lợi thoát ra khỏi đây cả.
Bọn họ có thể nhìn ra được rằng khả năng sinh tồn của mấy nhân viên chạy vặt này cao hơn bọn họ rất nhiều. Có điều tình hình bây giờ bốn phía toàn là zombie, muốn đi ra ngoài an toàn thì chắc chắn phải mở được một con đường giữa đám zombie này.
Trần Hâm chỉ là bị củ khoai tây rơi trúng mà cũng bị cắn cho rách da rách thịt, trong khi bọn họ phải chủ động đi vào trong đám zombie trước mặt. E rằng tỷ lệ sống sót của bọn họ gần như là bằng không.
Các thành viên đã đặt đơn bắt đầu cầu nguyện trong lòng mong các vị Phật tổ phù hộ cho mình tai qua nạn khỏi lần này.
Sau khi sắp xếp đội hình xong, tay trái Lộ Dao cầm kiếm, tay phải điều khiển dao găm nhanh nhẹn xông thẳng vào bầy zombie.
Tốc độ của cô nhanh đến nỗi bằng mắt thường chỉ thấy mỗi cái bóng, hành động vèo vèo như máy cắt cỏ vậy. Những chỗ cô đi qua, khoai tây rơi xuống thành hàng.
An Hạ là người xông ra đầu tiên. Cô ta theo sát sau lưng Lộ Dao như sợ bị bỏ lại vậy. Tạ Vũ chậm hơn cô ta một bước đành phiền muộn bước nhanh theo.
Chờ hai người bọn họ đi rồi các thành viên trong tiểu đội mới kịp phản ứng.
Phạm vi tấn công của dây đỏ móc dao găm vừa rộng vừa linh hoạt. Lộ Dao cực kỳ cố gắng dọn ra một con đường khá rộng rãi rồi tiếp tục giơ tay trái lên bổ kiếm.
Lục Minh Tiêu đi sau cô chừng nửa mét.
Bên trái Lộ Dao luôn có đống xác chết ngã xuống rầm rầm nhưng không con nào chạm được đến vạt áo cô.
Cuối cùng suốt cả trận Chiếu Dạ gần như không có cơ hội ra tay nào, chỉ có thể đốc thúc đám khách hàng chạy chậm kia đừng để lạc đội ngũ.
Một đoạn đường chỉ chừng mấy chục mét nhưng vẫn đủ để tâm trạng mọi người thay đổi một trăm tám mươi độ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận