Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 628 - “Không phải vấn đề gì lớn cả.” 2



Chương 628 - “Không phải vấn đề gì lớn cả.” 2




“Không phải vấn đề gì lớn cả.” 2
Ban ngày trung tâm thương mại vẫn không một bóng người nhưng Lý Hòa Bình và Hứa Hồng Mai vẫn không tìm ra thang cuốn để xuống dưới.
Lại một ngày một đêm trôi qua, sáng nay họ đã gặp được tiểu đội An Hạ đến từ thành phố Kim Diệu.
Tiểu đội An Hạ có tổng cộng mười sáu người, lái ba chiếc xe van đến thành phố Vạn Hâm, cũng là để lấy nguyên liệu hằng ngày trên lầu sáu của của cao ốc Hoàng Kim.
Người đàn ông ngã từ trên lầu xuống cũng là thành viên trong tiểu đội An Hạ.
Vốn họ cho rằng nhiệm vụ lần này cũng như mọi khi, quá lắm cũng chỉ là xử lý đám zombie rồi vận chuyển các loại nguyên vật liệu như bình thường, nhưng họ không ngờ lại gặp được chuyện bất thường như thế.
Họ đã lấy được thứ họ cần chuẩn bị đưa hai người bị nhốt ở đây ra ngoài, nhưng vừa định rời đi thì lại không cách nào tìm được thang cuốn mà mình vừa dùng nó để lên đây.
Rắc rối hơn chính là khi mọi người chia nhau tìm lối ra thì lại có một con zombie không biết từ đâu nhào ra cắn một người trong số họ.
Người bị cắn chính là Trần Lập Dân.
Tiểu đội An Hạ rất nổi tiếng thành phố Kim Diệu, là tiểu đội có tỷ lệ sống sót rất cao, thường thì khoảng mười nhiệm vụ mới xuất hiện một đội viên bị zombie cắn thế này.
Lúc mọi người thấy Trần Lập Dân bị cắn thì lập tức cảnh giác hơn với xung quanh hơn.
Lầu sáu của cao ốc Hoàng Kim là một không gian kỳ lạ có thể vào nhưng lại không ra được, sau khi Trần Lập Dân bị cắn thì dường như có cánh cửa nào đó đã được mở ra, đám zombie trốn trong bóng tối bắt đầu loạng choạng bước ra ngoài.
Những người trong trung tâm thương mại hoảng loạn đi qua đi lại, cuối cùng tụ tập lại trước cửa cửa hàng dụng cụ dã ngoại, bàn bạc xem nên vượt qua nguy hiểm trước mắt thế nào.
Đám zombie đó không đuổi theo họ mà lại đuổi theo Trần Lập Dân bị cắn ban nãy.
Mọi người trơ mắt nhìn Trần Lập Dân bị ép đến rào chắn trong suốt kia, lúc này chiếc thang cuốn mờ ảo chợt xuất hiện trước mắt họ.
Trần Lập Dân bị ép đến đường cùng, cơ thể trượt ngã ra sau, cuối cùng ngã khỏi lan can xung quanh thang cuốn.
Ngay sau đó bóng dáng của thang cuốn lại tiếp tục trở nên mờ dần, mọi người chỉ có thể sốt ruột, không ai dám xông qua đó cả.
Hứa Hồng Mai và Lý Hòa Bình đứng phía sau đám đông, gương mặt gầy gò đầy uể oải và tuyệt vọng.
Khi tiểu đội tìm kiếm đến đã mang đến cho họ một niềm hy vọng ngắn ngủi, nhưng lúc hy vọng bị đánh tan thì nỗi tuyệt vọng sâu thẳm kia lại như sóng biển kéo đến lần nữa, nhấn chìm bọn họ xuống.
Họ chỉ muốn sống sót mà thôi.
Nhưng sao lại khó khăn như thế chứ?
Hứa Hồng Mai thở dài một tiếng: “Xem ra chúng ta không về được nữa rồi, cha con biết được sẽ sốt ruột đến mức nào đây.”
Lý Hòa Bình đầy tự trách: “Cũng tại con, là do con nhất quyết phải kéo mẹ đến đây.”
Trong tiểu đội An Hạ có người ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, tuyệt vọng đến mức muốn khóc rống lên nhưng lại sợ sẽ thu hút sự chú ý của đám zombie kia nên chỉ có thể dùng sức vò đầu bứt tóc, vùi mặt vào trong đầu gối.
Đội trưởng của tiểu đội An Hạ nhíu mày lại, không ngừng suy nghĩ về những kinh nghiệm của bản thân, cô ta muốn tìm cho ra cách phá bỏ mê trận trước mắt mình, lúc này trong đầu cô ta bỗng lóe lên một gương mặt cứng rắn, lạnh lùng.
Tạ Vũ nhìn sang gương mặt trầm tư của An Hạ, không kìm được phải hạ thấp giọng hỏi: “Có phải đang nghĩ đến giáo quan không?”
Vai An Hạ cứng đờ, đưa mắt lên nhìn đối phương: “Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến những thứ không đâu thế này.”
Tạ Vũ tỏ vẻ vô tội: “Tôi chỉ đang nghĩ nếu như là giáo quan dẫn đội vậy khi gặp phải tình huống như thế thì sẽ làm thế nào thôi. Cô đừng hiểu lầm nhé, tôi không hề có ý nói năng lực của cô không đủ đâu.”
An Hạ: “… Cút đi, không biết nói thì đừng nói.”
Tạ Vũ hậm hực câm miệng lại.
Lúc này đột nhiên có một đội viên nói: “Có người vào kìa!”
An Hạ và Tạ Vũ nghe thấy thế thì đồng loạt ngẩng đầu lên, không gian ngay phía Trần Lập Dân ngã xuống lúc nãy đột nhiên bị biến dạng, sau đó có hai cô gái bước vào.
Cả hai đều trông còn rất trẻ tuổi, cô gái cao hơn chút có mái tóc và đôi mắt đều là màu đen, tai trái đang đeo một đôi hoa tai màu vàng trông rất đẹp, trên đầu còn có một khối tròn gì đó đen sì.
Đợi khi hai người họ đến gần thì mọi người mới phát hiện đó là một con sẻ tinh đầy lông.
Còn cô gái thấp hơn có mái tóc xoăn màu đỏ, rất thu hút ánh nhìn của người khác, trên những sợi tóc màu đỏ sậm có kẹp một chiếc kẹp tóc màu xanh ngọc bích đính trân châu khiến người ta phải say đắm nhìn theo, đôi mắt cô gái ấy sáng lấp lánh như hai viên hồng ngọc, gương mặt càng sắc sảo đến mức khó có thể dùng lời nói diễn tả được.
Tạ Vũ nhìn chằm chằm vào cô gái ấy: “Đẹp quá đi, trông cứ như búp bê vậy.”
Còn An Hạ thì lại chú ý đến Lộ Dao: “Tại sao lại có chim sẻ ở đây thế?”
Những thành viên khác trong đội cũng rất tò mò về chuyện này, thời điểm, nơi chốn và cách thức hai người này xuất hiện đều rất kỳ lạ.
Lộ Dao và Tina đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu lại nhìn về hướng lúc nãy mình vừa bước vào, thang cuốn biến mất rồi.
Tina: “Ở đây đúng là thú vị.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận