Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 165 - “Được, được chứ, mau vào đi!” 3



Chương 165 - “Được, được chứ, mau vào đi!” 3




Buồng cáp treo Bồ Công Anh dần rơi đến bệ cao mới xây, sau khi dừng lại ổn định, cửa buồng chậm rãi mở ra.
Vòng an toàn trên tay khách hàng người tí hon cũng tự động cởi ra, họ kéo con mồi xuống khỏi buồng khoang.
Buồng cáp treo trống tự động đóng cửa, vòng một vòng đi lên núi từ dây cáp bên kia.
Chàng Vũ chỉ vào nó đó hỏi: “Có phải cũng có thể ngồi cáp treo lên núi không?”
Bạn bè cũng sững sờ, lên xuống núi đều ngồi cáp treo, vậy họ sẽ có rất nhiều thời gian đi săn trên núi rồi.
Munch nhíu mày, xoay người đi về bảng chỉ dẫn: “Đến khách sạn hỏi người khổng lồ.”
Dù sao thì chuyện họ không hiểu, người khổng lồ đều hiểu.
Bạch Lộ phát hiện lại có hai buồng cáp treo Bồ Công Anh đi xuống, không có bà chủ nên cô ấy đoán là người tí hon xuống, vội gọi Thanh Nghiên và anh Trịnh đến xem.
Cáp treo thu nhỏ họ thiết kế vận hành bình thường ở vùng dã ngoại, chỉ là trông thấy cảnh này rất có cảm giác thành tựu.
Sau đó, tiểu đội Munch kéo con mồi nặng trĩu từ bệ cao đi xuống, từ từ đi về khách sạn.
Thanh Nghiên: “Hình như không phải người ở khách sạn.”
Bạch Lộ thấy rõ rồi: “Là người tí hon của bộ lạc lân cận, có vài người vô cùng yêu thích bà chủ.”
Tiểu Trịnh vừa nhìn đã nhận ra Munch và Chàng Vũ: “Họ thường hay đến ăn cơm trưa.”
--
Khu phòng suối nước nóng lớn, hồ của nữ.
Đỗ Minh Diễm ngồi trong hồ, gác tay lên thành bể.
Cách vách quả thật có một hồ nước nóng nhỏ liên thông, nhưng chẳng có người tí hon nào.
Đây có được tính là bán hàng không đúng mẫu không?
Cô ấy thật sự mong chờ được ngâm mình chung với người tí hon.
Du Thục ngồi ở đối diện, ấn tượng ban đầu dành cho cửa hàng kỳ lạ này của cô ấy thật sự rất tầm thường, nhưng không ngờ hồ nước nóng bên trong quả thật không tồi.
Không gian thanh lịch không phô trương, tính riêng tư cũng tốt, yên tĩnh.
Ngâm trong nước nóng ấm áp, tâm trạng căng thẳng và cơ thể mỏi mệt cũng nhanh chóng tiêu biến.
Trong suối nước nóng có hai chậu gỗ nhỏ nhẹ nổi lềnh bềnh, trong từng cái chậu đều đựng đĩa trái cây cắt sẵn lớn, một bình rượu anh đào độ cồn thấp.
Trước khi xuống nước Du Thục đã uống một ly, vị rượu chua ngọt vừa miệng, chất lượng nằm ngoài mong đợi, phục vụ và môi trường tổng thể cũng không tính là kém chất lượng.
Cảm xúc không thoải mái trước kia cũng biến mất rồi.
Quả thật đã lâu rồi cô ấy không thư thái thế này, nhưng lại nghe Đỗ Minh Diễm bắt đầu thở dài, dường như không hài lòng.
Du Thục hỏi: “Sao thế?”
Đỗ Minh Diễm: “Không sao, chỉ là hơi thất vọng.”
Du Thục mở bừng mắt: “Tôi thấy cũng được mà. Cô bất mãn chỗ nào?”
Đỗ Minh Diễm lắc đầu: “Nơi này thật ra có vài cảnh vật khá đặc biệt, hình như chúng ta bỏ lỡ rồi.”
Du Thục cau mày.
Lúc này chuông cạnh hồ vang lên.
Đỗ Minh Diễm: “Sao đấy?”
Bạch Lộ đứng bên ngoài: “Có mấy vị khách muốn vào ngâm mình, vì chỉ có chỗ của hai người có hồ nước nóng thu nhỏ, có thể cho họ vào ngâm một lát không?”
Chàng Vũ nghe nói khu phòng suối nước nóng dành cho khách trong khách sạn được mở rộng, nhớ ra buổi sáng lên núi cũng thấy suối nước nóng, lúc ấy còn bận bịu đi săn nên không quan tâm.
Đến chiều, gấp gáp xuống núi lại quên mất chuyện này.
Nghe nói suối nước nóng của khách sạn cũng dẫn từ núi xuống, Chàng Vũ lập tức gọi hai người bạn nữ giới của mình lại, cầu khẩn Bạch Lộ dẫn họ đi tắm trước.
Lộ Dao đã báo trước, khu phòng suối nước nóng dành cho khách đối diện bệ cửa sổ chuyên cung cấp cho khách người tí hon, nhân viên người tí hon trong khách sạn muốn tắm rửa có thể đến khu phòng suối nước nóng lớn.
Cô cố tình xây một hồ nước nóng nhỏ bên trong, cũng xây một lối đi trong suốt dành riêng cho người tí hon men theo vách tường.
Nhóm Chàng Vũ không ở khách sạn, chỉ muốn tắm thôi.
Bạch Lộ mới muốn dẫn họ đến bên này.
Du Thục vừa nghe thì định từ chối, cô ấy đang thấy môi trường không tệ, không muốn có người đến quấy rầy.
Đỗ Minh Diễm đối diện lại hồ hởi, thò đầu nhìn ra: “Lẽ nào là khách hàng người tí hon?”
Bạch Lộ: “Phải.”
Đỗ Minh Diễm: “Được, được chứ, mau vào đi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận