Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 474 - "Đừng cởi giày trong kho hàng." 2



Chương 474 - "Đừng cởi giày trong kho hàng." 2




"Đừng cởi giày trong kho hàng." 2
Tống Văn đi tìm Lộ Dao mua một cái hộp đựng lớn rồi đi đổi mấy cái bánh ngọt mà mình thấy hứng thú với khách trong phòng về, mấy cái mình làm còn dư cũng bỏ hết vào hộp.
Cậu ta, bà Hứa, ông chú làm bánh fondant và thanh niên làm bánh bông lan cuộn là những người có thành phẩm được chào đón nhất phòng học. Có điều vì vừa rồi có mấy khách mua thêm không ít nguyên liệu nên lúc này thành phẩm còn dư lại rất nhiều.
Bọn họ để lại một ít chuẩn bị ăn luôn ở đây, còn lại thì mua thêm hộp đựng chuẩn bị đóng gói mang về.
Trên bàn làm việc của Lộ Dao có mười hai cái bánh ngọt hình dạng khác nhau. Các vị khách làm xong đều đưa lên tặng cô một phần.
Đối mặt với chục đôi mắt chờ mong, Lộ Dao bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi cười khẽ: "Chờ đến giờ nghỉ trưa tôi sẽ ăn hết."
Bấy giờ các vị khách mới làm bộ như lơ đãng nhìn sang chỗ khác, có người giơ tay bưng đồ uống lên nhấp một ngụm rồi bắt đầu nếm bánh ngọt.
"Má! Bánh ngọt chocolate phối với cà phê thật đúng là tuyệt cú mèo!"
"Lần đầu tiên làm bánh ngọt mà lại thành công như vậy, chẳng lẽ tôi là thiên tài?"
"Hai năm rồi mới lại được ăn bánh ngọt ô mai nguyên vị, khóc chết mất!"
Lộ Dao ngồi trong góc vừa cúi đầu uống cà phê vừa nghe khách cảm thán chuyện trò, ngờ vực trong đầu cô càng ngày càng nhiều.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, mọi người lần lượt đi ra khỏi cửa hàng, gần như trong tay người nào cũng xách theo hộp đứng in logo của Khu phố thương mại Lộ Dao.
Sáng nay Lộ Dao chỉ tiếp đón mười hai vị khách nhưng trong sảnh vẫn còn hơn mười người ngồi chờ.
Dựa vào kinh nghiệm mở cửa hàng trước đây thì khởi đầu của cửa hàng DIY như thế này có thể nói là phát triển như tên bắn rồi. Lộ Dao rất hài lòng.
Để buổi chiều có thể kinh doanh bình thường, Lộ Dao đã tranh thủ thời gian nghỉ trưa dẫn Cam Kình và Trần U tới kho hàng phân loại nguyên liệu.
Ngày hôm qua cô đã nâng cấp và mở rộng hai nhà kho bên cạnh nhà vệ sinh, đối diện ba phòng học thủ công và chia ra để chứa thiết bị cùng nguyên liệu DIY rồi.
Số nguyên liệu vốn đã chuẩn bị để dùng cho ngày hôm nay đã được khách buổi sáng đập tiền mua hết nên cô chỉ có thể chuẩn bị lại một lần nữa, còn phải tăng thêm giờ làm việc.
Cam Kình và Trần U đều là người không thích nói chuyện nên trong kho hàng chỉ toàn tiếng của Lộ Dao. Cô dạy hai người bọn họ phân biệt và cân đo đong đếm nguyên liệu.
Mặc dù chưa rõ thân phận của những nhân viên mới này là gì nhưng tốc độ làm việc của bọn họ không hề chậm chút nào.
Sau khi dạy xong, Lộ Dao không nói nữa mà kéo ghế ngồi xuống dọn dẹp lại nguyên liệu nấu ăn.
Cô bận bịu được tầm bốn mươi phút thì Trần U đi vệ sinh, trong kho hàng chỉ còn lại Lộ Dao và Cam Kình.
Lúc làm việc Lộ Dao rất tập trung, hoàn toàn không biết cửa kho hàng đã khép hờ lại từ bao giờ, chỉ còn lại một khe hở nhỏ. Ánh sáng lọt qua cái khe đó hắt lên sàn nhà tạo thành một vệt sáng nhỏ bé.
Tiếng động bên ngoài càng ngày càng xa xôi, không gian trong kho hàng từ từ thay đổi, mùi đặc trưng của biển sâu tràn ngập trong không khí, một cái xúc tu thô to màu vàng nhạt linh hoạt xuất hiện sau lưng Lộ Dao. Nó không ngừng nhúc nhích, định lặng lẽ cuốn chặt lấy con mồi.
Đúng lúc này, Lộ Dao dừng động tác trên tay lại rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cam Kình đang im lặng làm việc: "Đừng cởi giày trong kho hàng."
"..." Tròng trắng trong mắt Cam Kình chỉ còn lại chút ít, cả con ngươi đen đặc, hình thể lại rất cao lớn. Cậu ta im lặng nhìn chằm chằm vào một chỗ, quanh thân tràn ngập vẻ u sầu và áp lực.
Lộ Dao giơ tay phải lên lặng lẽ lấy trượng Quy Giới ra, quơ trượng về phía sau đối phó với xúc tu kia rồi chun mũi thành thật nói: "Có hơi nặng mùi ấy."
Con ngươi đen đặc của Cam Kình chậm rãi chuyển động mấy giây, nếp nhăn dần xuất hiện giữa chân mày, nom vừa có vẻ nghi hoặc vừa như thẹn quá hóa giận. Cậu ta vung hai xúc tu ra ngoài nhanh nhẹn đánh mạnh lên đầu bà chủ.
Lộ Dao phản ứng cực nhanh ngửa đầu ra phía sau tránh được một đòn này. Cô dồn sức lên tay phải vung trượng Quy Giới lên cắt đứt cái xúc tu xuất hiện đầu tiên của cậu ta.
Mắt Cam Kình hơi trợn tròn lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lộ Dao một hồi rồi mới tiếp tục giơ xúc tu thứ hai lên.
Chưa đầy nửa phút sau, xúc tu vàng nhạt mềm nhũn đính kèm mấy cái giác mút rơi xuống đất như vòng cao su.
Cam Kình tay chân mềm nhũn xụi lơ trên ghế, ánh mắt đờ đẫn, một vũng nước đọng tụ lại dưới chân.
Lộ Dao ngồi xổm chọt chọt trượng Quy Giới vào cục thịt rất có tính đàn hồi kia: "Cái này có ăn được không thế?"
Cam Kình chậm rãi liếc mắt nhìn bà chủ với vẻ phức tạp một lời khó nói hết.
Bỗng nhiên một tiếng hát kỳ lạ cất lên từ bên ngoài. Giọng ca ngọt ngào kia cứ lặp đi lặp lại một đoạn điệp khúc nhưng chẳng hiểu sao lại khiến não người nghe trống rỗng. Tiếp theo loáng thoáng có tiếng gì như mấy vật nặng ngã xuống đất.
Lộ Dao thả Cam Kình ra rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Cam Kình ngửa đầu ngồi liệt trên ghế từ từ nhắm mắt lại, im lặng thở phào một hơi.
Đàn bà phụ nữ thật là đáng sợ.
Chẳng qua Trần U đã thành công.
Ở phố U Linh này không một ai có thể chống lại đại nhân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận