Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 818 - Nổi tiếng vang dội 1



Chương 818 - Nổi tiếng vang dội 1




Nổi tiếng vang dội 1
Nhưng suy cho cùng hai người còn đang vác theo số lượng lớn dược phẩm nên họ không dám nán lại quá lâu ở ven đường, đứng đó ngó trái ngó phải một trận rồi đeo hai cái ba lô căng phồng lên, đẩy thùng thuốc to đùng vào thẳng cửa hàng trống kế bên nhà Cao Thi Mộng.
Cửa hàng này vốn là một cửa hàng bán thổ sản, hàng hóa đã bị quét sạch từ lâu rồi, không còn món nào có ích cả. Nếu không phải vị trí vừa hay nằm ở gần trạm chạy vặt, Hà Tân Trạch và Lưu Thành cũng không nhìn trúng nó.
Hai người tìm một kệ hàng bỏ phế và bìa giấy để che chắn thùng thuốc, tháo ba lô xuống ngồi đó nghỉ xả hơi.
Hà Tân Trạch đánh giá cổng lớn của cửa hàng: “Lúc nãy hình như tôi thấy cửa của cửa hàng kế bên không bị hư.”
Lưu Thành: “Có người đang ở kìa, chắc chắn là họ tự tìm cách đổi cửa rồi, nếu không thì nào có thể an toàn ở đó được?”
Hà Tân Trạch im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: “Cậu có thấy nơi này thoải mái hơn ở container không?”
Đầu óc Lưu Thành cũng lanh lẹ nên hiểu ý ngay: “Anh, anh muốn dọn ra khỏi căn cứ à?”
Hà Tân Trạch lắc đầu: “Đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó thôi, không thể vội vàng. Chỉ là thấy để toàn bộ thuốc ở đây cũng không yên tâm, tốt nhất là làm một cánh cửa chắn lại.”
Lưu Thành: “Hay là em qua nhà kế bên hỏi thử?”
Lưu Thành nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, mất một lúc lâu mới quay về, trong tay còn có thêm một túi giấy màu da bò.
“Anh, em hỏi được rồi. Người sống ở kế bên là nhân viên của trạm chạy vặt. Cửa là do nhân viên trong cửa hàng đổi cho, nghe nói còn đặc biệt dùng công nghệ kỹ thuật của cửa hàng để gia cố nữa, kiên cố hơn cửa nhà bình thường.”
Hà Tân Trạch nhớ ra trải nghiệm ở bệnh viện Tân Xuyên, cũng không thốt lên nổi câu “Toàn là lừa gạt cả” nữa, trái lại bắt đầu thèm muốn công nghệ kỹ thuật của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Giấy dán khiến hàng hóa nhẹ lại và vòng nhánh cây trừ tà có ích thật.
Hà Tân Trạch: “Chúng ta chiếm đóng nơi này trước, nó an toàn hơn chỗ khác. Nghĩ cách thay cánh cửa sau, buổi tối cũng không thể rời đi. Cậu đến cửa hàng mua thêm một ít danh thiếp đặt đơn, khoảng mười... Hai mươi... Bốn mươi tờ!”
Lưu Thành gãi đầu: “Anh ơi, chuyện khác thì không thành vấn đề, còn danh thiếp đặt đơn thì chắc mua không được.”
Hà Tân Trạch giật thót: “Sao vậy?”
Lưu Thành: “Lúc nãy em ra ngoài cũng muốn nhanh chóng mua thêm một ít, kết quả người phía trước đều mua hai ba chục tờ, chưa đầy hai phút hàng ngũ đã giải tán rồi, đã bán hết danh thiếp.”
Hà Tân Trạch: “...”
Chỉ bốn chữ: Hối hận muộn màng!
Hà Tân Trạch chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình thất bại bởi “làm việc thận trọng”.
Lưu Thành bổ sung: “Có đội xếp hàng nửa ngày cũng mua không được, lúc nãy còn có vài người la lối. Chủ cửa hàng nổi giận đùng đùng đích thân ra ngoài xoa dịu. Danh thiếp đã bán ra quá nhiều, nhân viên chạy vặt làm không xuể, hơn nữa chế tạo danh thiếp cũng cần có thời gian, dự tính ba ngày sau mới bán lại. Để bồi thường cho khách hàng đã tốn công chạy một chuyến, cửa hàng phát một túi vật tư cho những người đang ở cửa hàng mà không mua được danh thiếp.”
Hà Tân Trạch nhìn xuống: “Là cái túi trong tay cậu đây à?”
Lưu Thành gật đầu, đến gần Hà Tân Trạch giảm âm lượng nói: “Lúc đó ai mở túi ra nhìn cũng mặt đầy kích động, em vội vàng quay về nên cũng chưa xem nữa.”
Hà Tân Trạch cướp lấy túi giấy da bò một phát, mở miệng túi lấy ra một quả táo đỏ to, một chai nước khoáng, một bịt khăn giấy ướt, một hộp bánh quy, còn có một túi gạo thô nặng năm trăm gram và một túi cải bẹ.
Lưu Thành trợn mắt: “Chỉ một cái túi giấy nhỏ thế này mà đựng được nhiều đồ vậy à. Chẳng trách những người đó không la ó nữa, cái này thật sự còn nhiều hơn cả căn cứ luôn ấy.”
Hà Tân Trạch: “Chủ cửa hàng là người như thế nào?”
Đột nhiên anh ta thấy chủ của trạm chạy vặt rất thú vị, đừng thấy một túi vật tư bé xíu thế này, dùng trái cây khan hiếm và nước tinh khiết phô trương thể diện, lại có gạo và rau thật, còn có đồ ăn vặt, nghĩ đến cả vấn đề vệ sinh, chu đáo tặng khăn giấy ướt.
Nhắc đến chuyện này, Lưu Thành cũng rất hứng thú: “Chủ cửa hàng rất trẻ, còn là một cô gái. Dung mạo không tồi, ăn mặc cũng đẹp, nói chuyện vừa dịu dàng vừa có khí chất làm người ta không dám khinh thường.”
Hà Tân Trạch nghiêng đầu không thể tin nổi: “Thật sự là nữ à? Còn rất trẻ nữa?”
Lưu Thành gật đầu: “Anh không tin hả? Bà chủ cũng chạy vặt đó, nghe nói cực kỳ giỏi luôn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận