Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 173 - Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 3



Chương 173 - Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 3




Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 3
Hồ Điệp kéo tay Cát Cánh, hơi ngại ngùng đi ra: “Lộ Dao, chúng tôi thấy thông báo ở cổng, chúng tôi muốn đến làm.”
Ade và Kim Kim cũng ra theo: “Chúng tôi cũng vậy!”
Lộ Dao: “Mọi người chắc chứ? Đến khách sạn thì phải dính líu đến người khổng lồ gian ác đó nhé.”
Hồ Điệp: “Trừ nơi này ra, chúng tôi đã không có nhà để về từ lâu rồi.”
Cát Cánh: “Cô không phải người khổng lồ gian ác.”
Ade: “Lộ Dao tốt lắm tốt lắm, là họ không tốt!”
Kim Kim ăn nói vụng về: “Ade nói chí phải!”
Lộ Dao cười rộ lên: “Vậy được, đến khách sạn làm hết. Chỉ cần khách sạn suối nước nóng vẫn còn thì sẽ mãi là nhà của mọi người.”
Thời gian vợ chồng Hồ Điệp và vợ chồng Ade ở khách sạn không ngắn, cũng có hiểu biết khá rõ về công việc của khách sạn.
Cát Cánh ở lại phòng bếp nhỏ, phối hợp với Diên Vĩ.
Kim Kim bắt đầu học lái tàu lửa, Hồ Điệp và Ade trực ban ở nhà ga cáp treo.
Hắc Thứ vẫn là đứa bé lớn được phân nửa, Lộ Dao và những cặp vợ chồng người tí hon đã bàn bạc, sắp xếp cho cậu ta khá linh hoạt.
Trừ trực ca, người tí hon trưởng thành là trưởng bối và hàng xóm đều vui vẻ dạy cậu ta nhiều điều, thỉnh thoảng cậu ta sẽ chạy ra ngoài đi săn.
Khu phòng suối nước nóng dành cho khách, cáp treo, lối đi an toàn của khách sạn, phòng của tộc người tí hon cản bản đều hoàn thành việc xây dựng, vì để mở nhiệm vụ cuối cùng nhanh nhất, Lộ Dao bắt đầu xây khu phòng dành cho khách cuối cùng.
Khu phòng dành cho khách cuối cùng này khá hợp thời trang, Bạch Lộ thấy rồi cũng không kìm được khen bà chủ đa tài đa nghệ.
Có điều đây là một công việc nặng nhọc tỉ mỉ, Lộ Dao bận gần nửa ngày thì phải ra ngoài thả lỏng tinh thần.
Cách cô giải tỏa áp lực còn bị nhân viên người khổng lồ cười cho.
Lộ Dao vạch ra một khu vực ở mảnh đất trống nơi khe cây có gai, xới đất, sưu tầm chất thải của động vật gần đó, đốt cây héo và bùn đất thành phân bón tự nhiên, chọn một lô khoai ngọt cắt thành miếng, quăng vào đất chôn xuống như trồng khoai tây.
Không sai, Lộ Dao bắt đầu thử trồng ruộng ở đại lục Nitraan.
Chỉ cần dò ra được quy tắc sinh trưởng của khoai ngọt, nắm chắc kỹ thuật trồng trọt tương ứng, người tí hon Nitraan sẽ có thể kết thúc cuộc sống đi săn trải qua bao nhiêu năm nay.
Thật ra Lộ Dao thấy hơi lạ, tại sao người tí hon có động vật thuần hóa, chế ra đường muối, kỹ thuật đào khoáng sản, lại không có duy nhất điểm sáng về kỹ năng trồng trọt.
Lộ Dao nhổ được quả xà bông, rau mầm từ vùng lân cận, cũng gieo vài hạt phần thưởng hạt giống vừng mới nhận được.
Phân khu trồng trọt, quan sát ghi chép mỗi ngày.
Chớp mắt đã qua vài ngày, Lộ Dao ngồi trước bệ cửa sổ xếp gỗ nửa tiếng đồng hồ, lại thêm hai ngày, khu phòng dành cho khách cuối cùng gần như cũng có thể hoàn tất rồi.
Cô xoay cổ trái phải hai cái, cầm áo khoác đứng lên đi ra ngoài.
Khoai ngọt trong vườn rau vẫn chưa nảy mầm, quả xà bông và rau mầm thì sinh trưởng khá tốt.
Chỉ là mặt trời ở đại lục Nitraan thật sự cay độc, lát nữa phải xây chuồng chắn nắng để tránh vườn rau bị nóng chết.
Nghe nói mặt trời trong mùa Thịnh Dương còn khủng bố hơn, ngày dài nên mặt trời chiếu cũng lâu, vì thế mà người tí hon chỉ có thể ra ngoài đi săn vào ban đêm và sáng sớm.
Lộ Dao âm thầm suy xét bố trí tấm pin năng lượng mặt trời trên nóc khách sạn, năng lượng mặt trời tốt thế này, không dùng thì uổng phí.
Hắc Thứ nhếch nhác từ bên ngoài chạy vào, thấy Lộ Dao thì mếu máo khóc òa lên.
Lộ Dao đau lòng không thôi, nhưng lại chẳng biết có chuyện gì, giơ tay túm Hắc Thứ lên.
Má phải của tên nhóc này sưng lên thành một cái bánh bao nhỏ.
Lộ Dao hết hồn: “Cậu bị sao vậy nè?”
Hắc Thứ khóc nấc lên kể nguyên nhân.
Mùa Mộc Dương, vạn vật sống lại, rắn rết chuột chim cũng nhiều lên.
Người tí hon đi săn bên ngoài thường có thể bắt gặp quà tặng của thiên nhiên.
Hắc Thứ phát hiện một tổ ong, cậu ta muốn lén uống mật ong nên bị ong chích.
Chuyện này không phải lần đầu cậu ta làm, trong mười lần có thể có tám lần suôn sẻ, thỉnh thoảng bị chích hai lần.
Hình như lúc trước cũng không đau thế này, lần này không biết tại sao lại cảm thấy tủi thân muốn khóc, còn muốn chạy về làm nũng với Lộ Dao nữa.
Lộ Dao tích một đốm sáng trên đầu ngón tay giúp Hắc Thứ giảm đau tiêu sưng, trong lòng nghĩ mật ong rừng cũng là đồ tốt.
--
Bên ngoài phạm vi khe cây có gai, tộc trưởng già, trưởng lão và hai mươi kỵ sĩ của bộ lạc Thần Mộc đứng trên dốc núi, kinh ngạc nhìn về khe núi xa xăm.
Tộc trưởng già lác mắt nhìn: “Đây là khe cây có gai?”
Các kỵ sĩ lắc đầu, không biết.
Kiếm Lan kích động nói: “Lần trước đến vẫn chưa phải thế này, tại sao lại có bồ công anh khổng lồ lơ lửng giữa không trung thế kia?”
Kỵ sĩ lần đầu đến khách sạn hoàn toàn nói không nên lời.
Nơi này mà là khách sạn gì?
Quả thật là một tòa thành trì.
Tu tu tu —
Tàu lửa nhỏ vòng qua đường ray chạy qua.
Một kỵ sĩ ngã ngồi trên đất: “Có thứ gì đó đến!”
Kiếm Lan cười to: “Là tàu lửa nhỏ của khách sạn lái qua đây!”
Lần đầu thấy cảnh tráng lệ thế này, đột nhiên các kỵ sĩ thấy hơi tự ti, thế giới bên ngoài thay đổi nhanh thật.
Bộ lạc Thần Mộc nương nhờ phôi thai, vật phẩm lấy được nhờ trao đổi ngày thường đủ để cho cả tộc sinh sống.
Họ một lòng bảo vệ cây thần, hiếm khi quan tâm chuyện bên ngoài, cũng ít khi lo lắng chuyện ăn mặc.
Họ không cần di cư, thế hệ nối tiếp thế hệ sống gần cây thần.
Lúc này đây, người tí hon vô cớ sinh ra cảm giác bị thời gian bỏ lại, buồn rầu khi bị tách khỏi thời đại.
Tàu lửa nhỏ chậm rãi dừng dưới dốc, Kim Kim thò đầu ra từ buồng lái: “Ở khách sạn sao? Lên xe!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận