Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 266 - Này... Rất không giống Ma Tôn 2



Chương 266 - Này... Rất không giống Ma Tôn 2




Này... Rất không giống Ma Tôn 2
Nghê thành là địa bàn của đan tông, trong thành có tông môn lớn Vấn Thiên tông, xung quanh còn có vô số tông môn nhỏ. Lân cận còn có một môn phái kiếm tu — Linh Tiêu kiếm phái.
Họ phải đến địa bàn của tu sĩ, hai ma một người mạnh dạn đi ra ngoài quá thu hút. Lộ Dao đề nghị cô và Trạch Duyên hóa thành tu sĩ, Ma Bảo thì ngụy trang thành linh sủng vào thành.
Thân là vật cưng của Ma Tôn nay lại phải giả làm linh sủng, ra thể thống gì? Vật cưng bé nhỏ giận vô cùng.
Vì là chủ ý thối Lộ Dao đề nghị, Ma Bảo tức đến nỗi xù lên thành quả cầu, oán hận nói: “Ông đây nhảy xuống từ chỗ này cũng không thể giả làm linh sủng!”
Trạch Duyên dùng pháp thuật đổi cho Lộ Dao một bộ áo váy màu trắng, tóc dài búi lên, giữa tóc gắn một cây trâm hoa làm bằng ngọc trai màu tím nhạt, sau đầu có một sợi vải lụa tím nhạt rũ xuống giữa tóc, thắt lưng cũng màu tím nhạt nốt.
Trạch Duyên thay thành áo đạo sĩ màu đen, cởi phát quan xuống, chỉ dùng vải lụa buộc mái tóc dài lại. Vải lụa và thắt lưng của Tôn Thượng cùng màu với Lộ Dao.
Lộ Dao nghĩ, chắc đây là gu của Ma Tôn.
May mà vải lụa và thắt lưng màu tím vô cùng nhạt nên dù Ma Tôn mặc đen cả bộ trông cũng không bị nổi.
Chỉ là con ngươi màu máu của anh vẫn quá chói mắt, Trạch Duyên uống một viên đan dược, con ngươi chợt như hạt ngọc trai đen trong veo.
Nhận ra ánh nhìn của Lộ Dao, anh nói: “Đan dược này chỉ có thể duy trì nửa ngày.”
Lộ Dao gật đầu: “Thế này trông chẳng khác gì thiếu niên tu sĩ ở nhân gian cả. Nhưng còn Ma Bảo phải làm sao đây?”
Trạch Duyên không thèm ngẩng đầu đã nói: “Nó không chịu thì thôi, ở lại quán với Toàn Phong cũng được. Chúng ta đi.”
Ma Bảo vốn còn tức phừng phừng chờ Tôn Thượng dỗ dành. Dù chỉ gọi một tiếng thôi nó cũng sẽ lập tức vui sướng đi theo.
Nhưng Tôn Thượng tuyệt nhiên không hiểu ước muốn nhỏ nhoi của nó.
Nghe Lộ Dao hỏi, Ma Bảo bừng tỉnh: Có phải Tôn Thượng không muốn dẫn theo nó không? Nó làm mình làm mẩy không đi, trái lại đúng ý Tôn Thượng.
Khoảnh khắc này, Ma Bảo tin chắc rằng nó đã tìm ra chân tướng. Tôn Thượng luôn chê nó phiền nhưng không chê Nhân tộc kia.
Lộ Dao: “Hay là dẫn Ma Bảo theo nhé? Nhóc ấy đã bắt đầu mong chờ từ mấy hôm trước rồi, có thêm một cậu nhóc cũng vui hơn mà.”
Trạch Duyên im lặng một lát rồi ngồi xổm xuống chọc vào Ma Bảo: “Có muốn đi không?”
Ma Bảo đáng thương nhảy vào lòng Trạch Duyên, ừm một tiếng nhỏ xíu.
Vật cưng bé nhỏ tủi thân muốn chết. Nhưng nó biết Tôn Thượng đã đến cực hạn anh có thể làm được rồi, không còn dịu dàng hơn được chút nào nữa đâu.
Ma Tôn chính là như vậy, bẩm sinh vô tâm vô tình, chưa từng hiểu sự ỷ lại và kính mến người khác dành cho anh. Mà cho dù có biết thì anh cũng chẳng quan tâm.
Nghê thành gần biển, cảnh đêm cực đẹp. Lộ Dao tới Nghê thành rồi mới biết tại sao Trạch Duyên chờ đến ban đêm mới đi.
Nghê thành về đêm như một ngọn đèn trôi trên biển, đong đưa tỏa sáng, lại u tối thần bí.
Nghê thành không hổ là địa bàn của đan tông, đan tu đi khắp nơi. Đâu đâu trên phố cũng có thể thấy sạp hàng nhỏ bán đan dược, đầy đủ các loại, hỏi bừa một cái giá cả cũng rẻ hơn Lưu Tiên thành rất nhiều.
Ý muốn “mua hộ” Lộ Dao cưỡng chế dằn xuống vào lần trước nay nổi lên lại. Đan dược nơi đây giá bán bắt đầu là linh thạch hạ phẩm, cho cô một ảo giác có thể quét sạch.
Trạch Duyên nghe nói Lộ Dao muốn mua đồ bèn dẫn cô dạo hết con phố, tiệm đan dược, sạp bán phù chú, cửa hàng vũ khí, Kim Ngọc lâu, tiệm tạp hóa, ...
Trong Nghê thành cũng có rất nhiều người phàm sinh sống, có điều giá cả nhìn chung thấp hơn Lưu Tiên thành rất nhiều. Đan dược, phù chú và túi càn khôn vốn cao chót vót, Lộ Dao mua về một đống.
Chỉ là thánh địa đan tông cũng không có Sấu Thân đan mà Lộ Dao cần. Mạch não của những tu sĩ này vẫn chưa đủ thông thái, ngày ngày nghiên cứu gì mà Đoạn Tình đan, Vong Tình đan, Hồi Xuân đan, Cố Nguyên đan, ...



Bạn cần đăng nhập để bình luận