Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 385 - Không có gì 2



Chương 385 - Không có gì 2




Không có gì 2
Lộ Dao ngồi trên sàn dang rộng cánh tay ôm nhóc nhân sâm tinh, vỗ nhẹ lên lưng nàng ấy: “Nín nào nín nào.”
Nhóc nhân sâm tinh: “Nhưng... Nó... Sống không được lâu.”
Trùng phùng, chẳng qua cũng chỉ là điềm báo của sự chia ly.
Nhân sâm sinh trưởng chậm, tu luyện ngàn năm vẫn là hình dáng bé gái.
Nàng ấy ở núi Thú mấy trăm năm, ngày ngày bầu bạn với linh thú non đáng yêu ngây thơ nhưng cũng không lớn hơn chúng.
Cứ cách vài năm, linh thú trưởng thành sẽ rời đi rồi lại đón chào một nhóm linh thú non mới chào đời không lâu.
Linh thú không thể lớn lên, ngủ một giấc dài ở núi Thú cũng không biết qua bao lâu rồi. Chỉ có nàng ấy, dường như trẻ mãi không già.
Thật ra nàng ấy cũng biết sống chết có số, nhưng lần nào nhìn thấy cũng không chịu nổi muốn khóc.
Lộ Dao: “Nhóc Đương Khang sẽ không chết đâu. Chị sẽ giúp em ấy sống tiếp.”
Nhóc nhân sâm chỉ coi là Lộ Dao đang an ủi nàng ấy, cọ mạnh mấy cái lên cổ Lộ Dao.
Nàng ấy nhìn không lầm. Đến cả tâm hồn của Nhân tộc này cũng là màu vàng ấm dịu êm nhất.
...
Một tuần sau, sáng thứ bảy, Thời Diên dẫn nhân viên bộ phận Lữ Khách Qua Thời Gian đến khu phố thương mại, dù gì cũng phải duy trì trò chơi của nhà mình, vẫn phải giữ người.
Nhóm Thời Diên có tổng cộng năm người, khu phố thương mại có Lưu Nhất Khê, Mai Tuyết, Trình Diệp, Cơ Thanh Nghiên thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ, tổng cộng chín người.
Với một hạng mục trò chơi mới, số lượng này không tính là ít.
Lộ Dao đã bàn bạc ổn thỏa với nhân viên của phòng làm việc số hai và Thời Diên từ trước, sẽ không bắt họ ở trong hạt giống không gian một lần kéo dài tận một năm.
Một lần chạy một giai đoạn nhỏ, có lẽ sẽ ở trong không gian tầm một tháng, thời gian bên ngoài cũng trôi qua một hai tiếng.
Trong khoảng thời gian ấy, bữa ăn của tổ trò chơi sẽ được khu phố thương mại bao trọn. Nhân viên tổ đã ký thỏa thuận giữ bí mật, nên không cần nộp phí VIP cũng có thể sử dụng hệ thống mạng nội bộ của khu phố thương mại giống nhân viên của khu phố thương mại.
Lúc ấy Thời Diên đến khu phố thương mại nói kháy, tới thứ hai về công ty, nhân viên đều tưởng anh ấy đã bàn bạc với đối tác xong rồi.
Kết quả được biết không chỉ phải tăng ca mà còn phải đến công ty đối tác rồi bị trông chừng lúc gõ code, cả văn phòng đau khổ gào khóc.
Thời Diên không phí lời cũng không nói đỡ cho khu phố thương mại, chỉ nói lương tăng ca hậu hĩnh, bên đối tác còn cho chút phúc lợi.
Có lương tăng ca à?
Vậy thì không sao rồi.
Phúc lợi?
Đều là người trưởng thành cả rồi, đừng vẽ mấy cái bánh vô dụng ấy nữa.
Mọi người đều làm như không nghe thấy gì.
Lúc họp Thời Diên đắc ý nói với nhân viên tổ rằng đừng ăn sáng, trực tiếp qua chỗ đối tác ăn chực.
Tổ trò chơi tưởng đâu là tới căn tin ăn nên trong lòng cũng chẳng mong đợi gì lắm, nhưng buổi sáng vẫn xuống lầu công ty tập hợp đúng giờ.
Bốn nhân viên và Thời Diên gặp nhau, Thời Diên cũng không lái xe, anh ấy chỉ nói bên đối tác có xe tới đón.
Mọi người đều tưởng là xe bảy chỗ, dù gì thì họ cũng chỉ có năm người. Còn không thì xe hơi cỡ lớn cũng được, chỗ ngồi rộng rãi còn có thể ngủ bù một giấc.
Chưa tới tám giờ, một chiếc Stretch Lincoln Limousine đời mới chậm rãi chạy về phía họ rồi dừng lại cạnh bên Thời Diên.
Nhân viên đều sợ ngơ người, thầm nói không thể là chiếc này đâu nhỉ?
Người tới đón là Tiểu Cơ số 2, hiện tại buổi sáng hắn ta phải giao hàng đến quán net, hơn năm giờ đã phải đi làm, chưa tới bảy giờ căn bản đã hoàn thành việc giao hàng, ngay sau đó thì lên hàng ở cửa hàng Blind Box.
Qua mười giờ, tuyệt nhiên là nhàn nhã đi dạo...
Hai ba giờ chiều thì hắn ta có thể tan làm.
Chỉ là về nhà cũng chán nên Tiểu Cơ số 2 thường sẽ nán lại khu phố thương mại chờ đến bốn năm giờ về chung với xấp nhỏ.
Thường ngày khi làm hết bổn phận mà bên Lộ Dao có việc, hắn ta cũng sẽ chủ động giúp đỡ.
Công việc đón người là hắn ta chủ động đề nghị, thậm chí còn đề xuất một chiếc xe mới có thể chở nhiều người hơn.
Thời Diên giậm chân, mắng một câu “lố lăng” rồi đi về phía chiếc xe. Đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn nhân viên đứng bất động: “Ngơ ra đó làm chi? Lên xe!”
Một hai ba bốn nhân viên: “... Vâng.”
Vị trí của công ty Thời Diên hơi xa trung tâm, nằm xa khu phố thương mại của Lộ Dao hơn công ty của Thẩm Bình Tiến.
Một chuyến đi hơn một tiếng, nhân viên ngồi ngẩn ngơ, hơi bị sốc.
Khi đến nơi, họ bị sốc thêm lần nữa.
... Chiếc xe lúc nãy chắc không phải đồ thuê đâu nhỉ?
Nơi này cũng quá hẻo lánh rồi, tâm lý bấp bênh như đi tàu lượn siêu tốc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận