Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 305 - Ăn vạ và trộm đồ 1



Chương 305 - Ăn vạ và trộm đồ 1




Ăn vạ và trộm đồ 1
Bay ra khỏi quán net, sẻ tinh dẫn Lộ Dao xuống núi.
Núi Bất Tiên gồm một mặt âm và một mặt dương. Mặt âm cỏ rậm cây cao, yêu vật tinh quái thường ẩn nấp bên trong, đường xuống núi đi về phía mặt dương, dưới chân núi có Hành Trạch tông.
Hành Trạch tông là một tông môn nhỏ, nghe nói mấy năm nay đại sư huynh dẫn các sư đệ sư muội ra khỏi tông để trải nghiệm rèn luyện, chỉ có vài tiểu đệ tử nền tảng yếu và Khương Yến sức khỏe không tốt ở lại canh gác tông môn.
Dù như vậy, các tiểu yêu quái vẫn không dám đi gây sự với Hành Trạch tông.
Tu sĩ giết Yêu tộc luôn không nương tay, yêu vật tinh quái tu vi thấp đụng phải họ thường đi đường vòng.
Nhưng núi Bất Tiên là một nơi yên tĩnh, mặt âm ẩm ướt lạnh lẽo là nơi các tiểu yêu vật và tiểu tinh quái thích ẩn náu nhất. Hành Trạch tông chưa từng quấy nhiễu yêu vật tinh quái trong rừng núi, hai bên coi như duy trì một dạng hòa bình diệu kỳ.
Cũng chỉ có sẻ tinh ngứa đòn, ngày thường cứ thích bắt nạt Khương Yến và dược đồng lên núi hái thuốc.
Ra khỏi rừng rậm, ánh mặt trời màu vàng nhạt phả xuống xua hết màn sương mỏng ban mai.
Trên giày Lộ Dao dính sương, cô dừng lại cúi đầu giậm chân, đang âm thầm xem xét coi sẻ tinh có lừa cô hay không. Nhưng các sẻ tinh lại rất sốt ruột, đậu trên vai Lộ Dao, mỏ ngậm tóc cô giục cô đi tiếp.
Sẻ tinh dẫn đầu dứt khoát đậu lên đầu Lộ Dao mổ đầu cô không ngừng, gấp gáp không thôi: “Cúc, cúc cu.”
Lộ Dao: “...”
Lộ Dao lại bị đẩy đi được một đoạn, thấy sắp xuống núi rồi nên cô dừng lại định hỏi cho rõ.
“Éc—”
Một âm thanh non nớt nhưng bén nhọn truyền ra từ bụi cỏ bên lối nhỏ. Đường núi này không phải do con người xây mà do người lên núi xuống núi nhiều lần rồi tạo thành một lối nhỏ gập ghềnh.
Hai bên lối đi cỏ dại um tùm, toàn là từng bụi từng bụi cỏ dài và mảnh bén như dao, chóp lá còn đọng giọt sương sớm.
Lộ Dao đứng trên mỏm đá thò đầu nhìn qua bụi cỏ, cỏ dại vừa dày vừa cao, không thấy gì hết.
Trời sắp vào hạ, cô không sợ cái khác mà chỉ sợ có rắn. Lộ Dao bó tay với loài động vật bò sát toàn vảy trên người này, cô nhìn thấy chúng thì lạnh run cầm cập.
Nếu là yêu vật thì cũng không tới nỗi trốn trong bụi cỏ không dám hiện thân, Lộ Dao nhấc chân định đi thì trong bụi cỏ lại truyền đến tiếng động.
“Éc éc—”
Âm thanh này hơi quen, Lộ Dao khựng chân lại, cảm thấy như mình từng nghe qua ở đâu rồi ấy.
“Éc —”
Các sẻ tinh cũng trở nên kích động, không ngừng gặm ống tay áo của Lộ Dao kéo cô tới bụi cỏ mãi.
Lộ Dao đứng bất động, giơ tay ra với sẻ tinh trên đầu mình: “Qua đây nói chuyện.”
Sẻ tinh đậu lên lòng bàn tay Lộ Dao, nghiêng đầu tỏ vẻ dễ thương.
Lộ Dao nhìn xuống: “Không chơi cái này, nói chuyện đàng hoàng.”
“Lộ cô nương?” Phía trước truyền đến một giọng nói mang theo sự vui mừng: “Định xuống núi à?”
Lộ Dao ngẩng đầu lên thì thấy Khương Yến mặc áo đạo sĩ.
Hôm nay hắn không đeo sọt thuốc cũng không dẫn dược đồng theo mà chỉ cầm một khúc gỗ trong tay, hiển nhiên không phải lên núi hái thuốc, nhìn cái là biết ngay muốn đi đâu rồi.
Sẻ tinh bay khỏi lòng bàn tay Lộ Dao, chúng đậu hết lên lá cỏ xa xa ở ven đường, tỏ ra không quen Lộ Dao.
Lộ Dao không quan tâm chúng, ngẩng đầu nói với Khương Yến: “Lúc nãy tôi mới nghe thấy trong bụi cỏ này truyền ra động tĩnh, không biết là yêu vật hay là động vật nhỏ trong núi rừng nữa.”
Khương Yến thò đầu ra nhìn bụi cỏ, khẽ nhíu mày: “Để ta đi xem thử.”
Tuy Khương Yến yếu ớt và pháp thuật cũng khá thấp, nhưng hắn đã bắt đầu theo sư phụ lên núi hái thuốc từ hồi mới bốn năm tuổi, sau này lại ở chung với sư tỷ đồng môn. Khi sư phụ, sư huynh đệ, sư tỷ đều xuống núi trải nghiệm, hắn bắt đầu một mình lên núi hái thuốc.
Ngày thường hắn không quan tâm đến yêu vật trên núi quá nhiều, thật ra cũng là vì không muốn dính líu tới chứ không sợ hãi gì lắm.
Khương Yến cầm khúc gỗ khều bụi cỏ tản ra, xách tà áo đạo sĩ đi qua. Bụi cỏ bắt đầu sột soạt lay động, quả nhiên có vật sống trong cỏ.
Nhưng Khương Yến tới lui vài vòng cũng không bắt được thứ đó. Các sẻ tinh đậu trên lá cỏ ngóng lên hóng chuyện.
Ánh ban mai mỏng manh chiếu vào, Lộ Dao thấy trán thiếu niên rịn mồ hôi nên định gọi hắn quay lại, tìm không thấy thì thôi. Tìm tới tìm lui lâu vậy, động vật hơi có lòng cảnh giác cũng đã chạy mất lâu rồi.
“Bộp—”
Bỗng dưng, một quả bóng tròn có lông tơ màu trắng đen lăn ra khỏi bụi cỏ ở góc xéo phía trước, đập thẳng vào chân Lộ Dao.
Lộ Dao ngồi xổm xuống ôm lấy cẳng chân mình, đau tới nghiến răng.
Đây là một cục sắt à? Cảm giác như xương chân cũng bị gãy luôn rồi ấy.
Thứ đó hình như cũng bị đụng tới ngơ ngác, cơ thể cuộn lại thành một cục ôm đầu không nhúc nhích. Một lát sau, nó bắt đầu phát ra tiếng kêu buồn rầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận