Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 345 - “Trẻ nhỏ dễ dạy” 1



Chương 345 - “Trẻ nhỏ dễ dạy” 1




“Trẻ nhỏ dễ dạy” 1
Giảo Nương cẩn thận lấy nồi chiên không dầu trong hộp giấy ra. Lúc mua nàng đã quan sát sản phẩm cẩn thận và đọc đi đọc lại đánh giá rất nhiều lần rồi, thế mà đến khi nhận được hàng vẫn phải ngạc nhiên trước trước kết cấu và hình dáng đặc biệt của chiếc nồi này.
Nồi chiên không dầu lớn hơn hộp nữ trang bình thường một chút. Muốn sử dụng thì rút cái khoang bên dưới ra như kéo ngăn kéo. Lúc nấu chỉ cần phết chút dầu và căn chỉnh thời gian là được, hoàn toàn không hề tốn công mất sức chút nào. Một dụng cụ như vậy mà lại được gọi là "nồi".
Giảo Nương ôm nồi lên chuẩn bị vào phòng nghỉ cắm điện thử một chút.
Trong số đám nguyên liệu nấu ăn bán thành phẩm mà nàng mua có mấy thứ cần đông lạnh nên hiện tại đang được cất trong phòng nghỉ.
Lần đầu tiên sử dụng nồi chiên không dầu cần phải nấu không cái đã.
Chỉ cần để mấy miếng chanh vào nồi rồi cắm điện là được.
Lộ Dao sợ Giảo Nương không hiểu nên cũng đi vào hỗ trợ.
Nồi không có vấn đề gì, cắm vào ổ điện quán net là có thể sử dụng bình thường.
Giảo Nương lại lấy ổ điện phiên bản di động mình tự cải tạo phù hợp với đại lục Phù Thế ra cắm thử thấy nồi vẫn chạy tốt.
Vì làm món đồ này mà Giảo Nương còn dành thời gian lên mạng học theo video mấy hôm, lại kết hợp với tình huống ở đại lục Phù Thế rồi mới cải tạo thành nguồn điện, không chỉ an toàn mà tính năng còn gần như không khác gì bản gốc.
Sau khi nồi sôi, Giảo Nương lấy nguyên liệu nấu ăn vừa mua ra, chuẩn bị học theo công thức nấu ăn làm thử ít món cho Hùng An An nếm thử.
Cậu nhóc này được cái gì cũng ăn, cái gì cũng tò mò.
Từ sau khi biết mọi người rất thích mình, Hùng An An bắt đầu được chiều sinh kiêu, tùy ý làm bậy thì thôi đi, còn thường xuyên làm nũng giả dễ thương các kiểu nữa, cả ngày hết ăn lại uống.
Nhân viên khu phố thương mại như đeo kính gắn filter toàn phần lúc nhìn gấu trúc vậy, hoàn toàn không thể ác cảm nổi với Hùng An An trong hình thái gấu trúc. Thậm chí sau này không cần cậu nhóc làm nũng nữa, nhân viên cửa hàng cũng sẽ tự động mang quà vặt đến cho nhóc ăn.
Lộ Dao ngồi trên ghế sô pha nhìn Giảo Nương lăng xăng chạy tới chạy lui. Cô đang ôm Hùng An An trong lòng, vừa vuốt bộ lông mềm mại của nhóc con này vừa hỏi: "Chị đã chuyển lời cho Tạ Tử Lê chưa?"
Giảo Nương lắc đầu: "Lúc ta tới quán thì không thấy thằng bé đâu."
Lộ Dao cũng chẳng biết nói gì hơn.
Giảo Nương đổ gần nửa gói thịt gà và một ít thịt lợn chiên giòn đông lạnh vào giấy bạc rồi cho vào nồi chiên không dầu: "Chỉ cần biết thằng bé bình an là yên tâm rồi, không cầu mong gì hơn nữa. Ta vốn ở nhân gian một thời gian dài, bị mảnh sân nhỏ trong Tạ phủ cầm tù nên ngay cả suy nghĩ cũng trở nên giống với các nữ tử Nhân tộc bình thường luôn. Yêu tộc không bằng Nhân tộc được Thiên Đạo che chở nhưng cũng không nhiều quy củ lắm. Tử Lê muốn làm người nên ta sẽ không biến thành trở ngại của thằng bé. Ta là yêu, từ nay về sau cũng tự do tự tại."
Lúc tới núi Bất Tiên, Giảo Nương đã thấy nơi này có rất nhiều yêu. Nàng cũng gặp được một số Nhân tộc, từ đó suy nghĩ thay đổi rất nhiều.
Bây giờ nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Tuổi thọ của giao vốn dài hơn con người rất nhiều. Sau khi tu luyện, tuổi thọ lại càng dài đến mức vô hạn, thật sự không cần phải phí hoài cả đời chỉ để chữa lành vết thương mấy năm ít ỏi ở nhân gian mà làm gì.
Những người ở Tạ phủ kia không xứng được nàng để ý đến.
Bây giờ nàng biết Tạ Tử Lê đã quay về Linh Tiêu kiếm phái nên cũng yên tâm rồi. Bây giờ nàng chỉ muốn tìm thêm chút vật liệu để chế tạo mấy pháp khí hộ thân cho Tử Lê nữa thôi.
Từ nay về sau hắn sẽ ở lại tu chân giới, nếu không cẩn thận bại lộ thân phận bán yêu thì ít nhất cũng phải có một con át chủ bài để phòng lúc nguy nan bảo vệ tính mạng.
Giảo Nương nghĩ thoáng như thế làm Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục khuyên bảo nàng nữa.
Hùng An An uốn trái ẹo phải nhảy ra khỏi lồng ngực Lộ Dao rồi chạy đến bên cạnh Giảo Nương ôm lấy bắp chân nàng, sau đó ngửa lên lên nhìn nàng với đôi mắt trong veo ngây thơ: "Ưm?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận