Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 137 - Thế này ai mà chịu cho nổi? 2



Chương 137 - Thế này ai mà chịu cho nổi? 2




Thế này ai mà chịu cho nổi? 2
[Khách sạn Lộ Dao giành được khen thưởng của người tí hon Nitraan, thăng cấp lên thành khách sạn 3 sao. Thưởng giá trị nhân khí +10000, đá mài +100, bà chủ hãy tiếp tục cố gắng!]
[Hệ thống nhắc nhở: Tiến độ hoàn thành cơ bản của Khách sạn Lộ Dao đạt 60%, đón tiếp thành công 100 khách hàng, thăng cấp thành khách sạn 3 sao, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ trước mắt là 75%, bà chủ hãy tiếp tục cố gắng!]
Chỉ vậy mà 75% rồi?
Quả nhiên là vấn đề hạng sao.
Lộ Dao tính toán, chờ phòng hoa hồng và phòng suối nước nóng chính thức mở, hạng sao có thể tăng lên rồi.
--
Khu phòng suối nước nóng lớn xây sắp xong rồi, Lộ Dao bắt đầu xem xét phong cách của khu phòng suối nước nóng.
Cô đã có ý tưởng mới, bèn đổi bản thiết kế cũ.
Lúc thiết kế kiểu dáng vật dụng, Hắc Thứ đến tìm cô: “Lộ Dao, tôi muốn cái hũ bụng bự trong bếp.”
Đêm qua ăn xong đào vàng đóng hộp còn lại cái hũ thủy tinh, vốn dĩ Lộ Dao định bỏ, Tiểu Trịnh nói rửa sạch có thể làm hũ đựng đồ nên cô giữ lại.
Sao Hắc Thứ lại nhớ đến nó rồi?
Lộ Dao: “Cậu muốn làm gì nào?”
Hắc Thứ hơi ngại ngùng, vân vê góc áo cúi đầu: “Tôi thích nó, nó giống căn nhà cũ của tôi.”
Lộ Dao hiểu rồi.
Hắc Thứ muốn dùng cái hũ đó làm nhà.
Lộ Dao chợt nhớ đến bạch tuộc trong biển, có khi cũng thích rúc vào hũ thủy tinh, sau đó bị con người bắt được.
Nghe nói mùa Thịnh Dương ở đại lục Nitraan có tận ba mặt trời, bức xạ chiếu thẳng xuống.
Mặt đất chiên trứng đều là thủ thuật nhỏ, Trúc Châu nói mùa Thịnh Dương họ không cần dùng lửa, trực tiếp nướng thịt trên tảng đá nóng hổi, trên chân phải quấn năm lớp lá cây mới không đến nỗi bị mặt đất làm phỏng.
Nếu không thì với cơ thể bé nhỏ của họ, vài phút thôi là y như thịt nướng trên đá rồi.
Nếu Hắc Thứ ở trong hũ thủy tinh thì...
Lộ Dao không dám nghĩ tiếp, cố gắng sắp xếp từ ngữ nói: “Hắc Thứ, cái hũ bụng bự đó không phù hợp để làm nhà, vào mùa Thịnh Dương bên trong sẽ nóng cực kỳ.”
Đôi tai xù lông của Hắc Thứ vểnh tới vểnh lui, đôi mắt ngập như quả việt quất bé xíu vừa rửa xong, làm người ta thấy mà đau lòng.
Lộ Dao không chịu nổi, mềm lòng nói: “Tôi biết sơ về căn nhà cậu thích trông ra sao rồi, tôi giúp cậu xây một ngôi nhà có hình giống cái hũ nhưng mùa hè... Mùa Thịnh Dương sẽ không bị nóng được không nào? Cậu xem, lông trên người Viên Thịt Bò dày thế, ở trong hũ sẽ không chịu được.”
Hắc Thứ mím môi không nói.
Khoảng thời gian đến khách sạn, nhiều khi Hắc Thứ nhớ cha mẹ sớm đã trở nên mơ hồ trong ký ức của mình.
Mấy năm cậu ta sống một mình, thật ra rất ít khi nhớ đến họ.
Quá nhiều chuyện phải lo hằng ngày, căn bản chẳng rảnh mà nhớ nhung chìm đắm.
Nhưng khách sạn an toàn ấm áp, Lộ Dao còn mạnh mẽ đến thế lại rất thích cậu ta.
Hắc Thứ có thể cảm nhận được sự thiên vị của Lộ Dao.
Lòng cậu ta biết rằng không nên làm nũng với Lộ Dao như vậy, nhưng lại không kìm được.
Tại sao không thể dùng cái hũ này làm nhà chứ?
Cậu ta tưởng chắc chắn Lộ Dao sẽ đồng ý.
Lộ Dao thở dài, lần nữa lấy ra giấy vẽ sạch, nhanh chóng vẽ mấy nét lên giấy rồi đưa đến trước mặt Hắc Thứ: “Cậu xem, chúng ta cùng nhau xây một ngôi nhà thế này được không? Còn to và rộng hơn cả cái hũ bụng bự kia, miệng nhỏ này là cửa nhà, rồi thêm một cái cửa quạt ở đây, Viên Thịt Bò cũng có thể ngủ chung với cậu.”
Hắc Thứ nhìn chăm chú vào bản vẽ một lát thì chỉ vào hướng khác nói: “Cửa nên nằm ở đây.”
Nhà cũ của cậu ta là như vậy đó.
Lộ Dao chậm rãi thở phào: “Được, vậy nghe cậu nhé. Còn gì nữa không?”
...
Hậu quả của việc vẽ bản thiết kế nhà mới cho bạn nhỏ làm mình làm mẩy là trên tay Lộ Dao có thêm bốn bản nhờ cô thiết kế.
Hắc Thứ nào nhịn nổi mà không đi khoe?
Tình cờ gặp ai cũng phải dẫn họ đi xem một cái, khiến cho Diên Vĩ, Hồ Điệp, Ade và Kết Hương nóng mắt không thôi, dồn dập chạy đi tìm Lộ Dao.
Lộ Dao muốn chia một phần công việc thiết kế cho Bạch Lộ.
Nói đến vẽ vời, cô ấy mới là chuyên gia chân chính.
Nhưng người tí hon không chịu.
Cảnh tượng lúc ấy gấp 8 lần Hắc Thứ giận dỗi.
Thế này ai mà chịu cho nổi?
Lộ Dao không chịu nổi, Bạch Lộ cũng đơ người.
Cô ấy nén lệ xua tay: “Bà chủ, kệ đi. Là tôi không có phúc phần.”
Lộ Dao: “...”
Một buổi chiều, các cặp vợ chồng người tí hon đều cao giọng bày tỏ yêu cầu táo bạo của mình.
Lộ Dao múa bút như bay, vẽ phác họa trừu tượng các thứ lên giấy.
Bạch Lộ ở bên cạnh quan sát nửa buổi, không kìm được nói: “Phúc phần này quả thật chỉ có cô mới có thể nhận thôi!”
Lộ Dao mặt đờ đẫn: “...” Cảm ơn cô nhé.
Đêm khuya, vợ chồng Diên Vĩ cầm được bản thiết kế nhà mới, hài lòng rời đi.
Lộ Dao dọn dẹp giấy bút, cuối cùng cũng có thể về phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi.
Một chuỗi tiếng chuông giòn giã phá tan màn đêm yên tĩnh.
Khách đến rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận