Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 551 - Giống như bệnh cúm bình thường vậy 3



Chương 551 - Giống như bệnh cúm bình thường vậy 3




Giống như bệnh cúm bình thường vậy 3
Sự phát triển nhanh chóng của thế giới giả tưởng mang lại cho người dùng nhiều trải nghiệm giải trí tiện lợi và phong phú, chẳng qua hệ lụy mà nó mang lại chính là số lượng người bình thường thất nghiệp và trở thành tội phạm mạng tăng vọt. Thế nên không lâu sau đó, siêu trí tuệ nhân tạo Khải Minh Tinh đã chính thức được ra mắt.
Khải Minh Tinh có khả năng tính toán và học tập cực mạnh. Sự xuất hiện của nó đã thành công làm giảm số lượng tội phạm mạng, thế nên nó còn được gọi là ngôi sao không bao giờ tắt trong thế giới giả tưởng, là người bảo vệ trật tự thế giới ảo không có pháp luật kia.
Nhờ sự giám sát của Khải Minh Tinh mà tình hình thế giới giả tưởng những năm gần đây càng ngày càng ổn định hơn. Thế giới thật cũng chịu ảnh hưởng, các nơi đều trở nên có trật tự hơn.
Những người chơi bị kẹt trong phố U Linh mấy năm nay được người ở thế giới thật gọi là người mắc "chứng mất ý thức qua mạng". Phần lớn bọn họ sẽ được người nhà đưa tới viện điều dưỡng để chăm sóc.
Những năm gần đây, số lượng người mắc chứng "mất ý thức qua mạng” này tăng vọt như bị bệnh truyền nhiễm vậy, càng ngày nó càng trở nên phổ biến hơn.
Đa số các gia đình coi đó là di chứng của việc phát triển khoa học kỹ thuật, giống như bệnh cúm bình thường vậy, bởi vì cuộc sống của bọn họ đã lệ thuộc hoàn toàn vào những tiện ích mà thế giới giả tưởng mang lại rồi.
Nhưng những gì mà người chơi game [Phố U Linh] gặp phải đã phơi bày vấn đề mà người dân thành phố Minh Nhật định biết mà làm như không thấy ra trước mắt công chúng. Thế giới giả tưởng mà bọn họ vẫn luôn cho là an toàn không có gì phải lo hóa ra lại không an toàn như bọn họ nghĩ.
Thật ra thì tình hình thành phố Minh Nhật hiện tại khác biệt khá lớn với suy đoán của Lộ Dao. Cô cứ tưởng rằng sự tồn tại có thể giam giữ hệ thống hiện thực hóa ước mơ hẳn là cũng có sức mạnh như thần linh, ít nhất cũng là người trẻ.
Thế nhưng với những gì cô biết được hiện tại thì nền văn minh ở thành phố Minh Nhật không có sự tồn tại nào giống với thần linh.
Đối với cô mà nói thì không tới thành phố Minh Nhật được đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
-----
Phố U Linh không còn người chơi nên tất nhiên cửa hàng cũng không còn khách.
Buổi chiều Lộ Dao không canh cửa hàng ở phố U Linh nữa mà quay lại tiệm nail đã lâu không ghé qua để nghỉ ngơi nửa ngày.
Đám trẻ trong tiệm vui lắm. Merlulu, Puxiu và Hối Hối đều chẳng còn tâm trạng nào mà làm nữa. Cả đám quấn lấy đòi Lộ Dao chơi với mình.
Chạng vạng tối, Harold và Tina đi học ở hang rồng về, có cả mười mấy nhóc rồng nhỏ đi theo phía sau nữa. Mấy nhóc này là bạn học ở hang rồng với Harold và Tina.
Nhìn thấy Lộ Dao trong tiệm, Harold bước nhanh tới rồi đi vòng vòng quanh người cô hai lần, sau khi xác nhận cô không bị thương mới nói: “Hôm nay cô đánh nhau.”
Lúc này tiệm không có vị khách nào đang làm móng nên các nhân viên đang dọn dẹp chuẩn bị kết thúc ca làm đều dừng việc đang làm trong tay lại rồi đồng loạt quay sang nhìn Lộ Dao.
Cô thờ ơ đáp: “Đánh với một con boss nhỏ ấy mà.”
Bạn học của Harold tới gần: “Đó là một con quái vật cực bự. Tôi cảm nhận được.”
Tina: “Nhưng mà Lộ Dao có thể thắng nó một cách dễ dàng.”
Lúc này Lộ Dao mới muộn màng phát hiện ra một điều: “Một miếng vảy nhỏ bé tí như thế mà mấy cậu cũng cảm nhận được à?”
Một người bạn khác của Harold hưng phấn nói: “Chiến đấu ở dị giới thú vị quá đi mất. Sang năm tôi sẽ cho cô thêm cái vảy mới.”
Một nhóc rồng vàng đề nghị: “Đến lúc đó tôi sẽ nhờ thợ mộc của tộc Người Lùn làm cho một thanh kiếm bằng vảy rồng. Lộ Dao sẽ trở thành kiếm sĩ ma pháp Thánh Long lợi hại nhất.”
Một nhóc rồng xanh bé tí còn ôm lấy chân Lộ Dao: “Sang năm tui cũng sẽ rụng vảy đi, tặng cô chiếc vảy hộ tâm, không được đánh thua đâu đấy!”
Lộ Dao: “...”
Nguyên một đám rồng con đến tiệm nail tìm Lộ Dao để hỏi chuyện đánh nhau, còn dặn Lộ Dao sau này nhớ mang chúng nó đi cùng rồi tiện thể ngồi lại làm móng luôn.
Lúc cả đám rời đi thì màn đêm đã nhẹ nhàng bao phủ thị trấn Lục Bảo Thạch rồi.
Lộ Dao và Harold đang nói chuyện trong phòng nghỉ thì Edward và Ambrose gõ cửa đi vào.
Edward: “Lại đang bí mật bàn bạc chuyện thú vị gì hả?”
Harold đắc ý hất mặt lên: “Lộ Dao muốn tới thành phố Minh Nhật và chỉ tôi mới có thể đưa cô ấy đi.”
Ambrose đấm một cái lên cửa: “Đúng là truyền thừa huyết mạch của Cự Long nhất tộc lúc nào cũng khiến người ta phải ghen tị mà.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận