Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1293 -



Chương 1293 -



Thích Tư Mẫn chớp mắt liên tục, vẫn chưa tiêu hóa được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.Cuối cùng cô ta cũng hoàn toàn hiểu được tại sao cách đây không lâu nhân viên ở khách sạn suối nước nóng lại tức giận đến thế rồi.Trong đầu của Diêu Văn Lan thì cứ vang lên giọng nói của Cơ Phi Dung lặp đi lặp lại: Mấy trăm năm nay, gia tộc nhà họ Cơ thờ phụng chính là sự tồn tại như thế này.Sự tồn tại như thế này.Chẳng trách dù thời đại cho biến đổi ra sao thì gia tộc nhà họ Cơ vẫn mãi phồn thịnh không lụn bại.Quái vật như thế này...Không, nên mừng vì sự tồn tại thế này không còn thiên vị mỗi Cơ thị nữa...Quay ngược thời gian trở về hai mươi lăm năm trước, Diêu Văn Lan cũng từng là một cô gái ngây thơ lãng mạn, tin vào chân tình, tin vào kỳ tích. Tiếc là vận mệnh không thiên vị bà ấy dài lâu, năm hai mươi tuổi, cha mẹ bà ấy qua đời do tai nạn máy bay, để lại gia sản kếch xù.Vì giữ phần gia sản này, bà ấy từng khom lưng uốn gối, cũng từng bị người ta nhấn vào đầm lầy sình bùn.Liên hôn là kế nghi binh, chỉ có Thích Tư Mẫn, miếng thịt cắt ra từ trên người bà ấy này đây mới là ánh sao duy nhất trong cuộc đời cô độc của bà ấy.Chuyện của con gái như một quả búa nặng, đập nát tia hạnh phúc cuối cùng của Diêu Văn Lan.Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt đầy cột băng nhọn, lòng lại cực kỳ mỏi mệt.Bà ấy gặp được người tí hon vô tư ở khách sạn suối nước nóng, không hề thấy họ đáng yêu mà chỉ thấy đáng sợ.Sự tồn tại ngây thơ tươi đẹp chỉ sẽ bị cướp lấy tất cả thôi.Thế nhưng ngày hôm nay, Diêu Văn Lan bất ngờ thấy được kỳ tích đến với bà ấy.Cô gái trẻ dịu dàng tựa như không thể chịu nổi một đòn, chỉ phất tay nhẹ một cái đã có thể thực hiện điều ước của bà ấy.Diêu Văn Lan chậm rãi hít vào, sắc mặt như thường nhìn Lộ Dao: “Tôi chấp nhận lời đề nghị của cô, giữ lại phương án ba.”Lộ Dao lấy các bản hợp đồng và thỏa thuận giữ bí mật đã chuẩn bị từ trước ra: “Mời ký tên.”Diêu Văn Lan không ký ngay mà đọc kỹ hết, nói nhỏ: “Bà chủ, tôi thấy giá cả không hợp lý cho lắm.”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Ô hô!]Lộ Dao cười mỉm chi: “Bà thấy không hợp lý chỗ nào?”Diêu Văn Lan: “Phương án vừa hoàn hảo vừa hiệu quả như vậy, tôi thấy hết sức hài lòng. Bảo lưu phương án ba trong năm năm, tốn sức người sức của, tôi thấy cái giá này không...”Lộ Dao thầm nói “không phải chứ không phải chứ”, nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Vậy bà thấy bao nhiêu... Thì khá hợp lý?”Diêu Văn Lan suy ngẫm chút rồi điềm nhiên nói: “Thế này đi, thêm một con số 0.”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đếm kỹ xem thêm một con số 0 là bao nhiêu, đếm xong chỉ muốn chửi thề, lời đến miệng rồi lại xì hơi: [...]Mà Lộ Dao cũng cạn lời.Thích Tư Mẫn lại rất điềm tĩnh, nghĩ kỹ lại thì cô ta cũng hiểu được tính toán của mẹ.Dù sao cũng là xài tiền của cha, cô ta không xài thì phải chia cho Thích Tư Vân xài, chi bằng dâng cho bà chủ quái vật trước mặt này nhiều chút.Vì Thích Tư Mẫn lắp con mắt đầu tiên vào cực kỳ phù hợp nên không cần đổi nhãn cầu khác. Vốn còn tưởng chữa trị rất mất thời gian, vậy mà chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ.Khi Lộ Dao dẫn họ ra khỏi phòng tiếp khách, đúng lúc đến giờ nghỉ của đảo Quán.Người máy cao lớn qua lại không ngớt ở cầu thang bất tận, nhộn nhịp hơn lúc họ đến rất nhiều, nhưng cũng không có sức sống gì mấy, toát ra vẻ lạnh lùng khó tả.Tù nhân thấy Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn thì như linh cẩu phát hiện con mồi, ngay sau đó bắt gặp bà chủ, lại lặng lẽ giấu đi suy nghĩ ấy.Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn cảm nhận rõ được lực trấn áp của Lộ Dao với tù nhân.Mãi đến khi an toàn bước ra khỏi cánh cửa của tiệm sách, cuối cùng ánh mắt kỳ lạ như thể cứ nhìn chằm chằm họ từ sau lưng cũng biến mất, Thích Tư Mẫn chậm rãi thở phào một hơi.Lộ Dao tốt bụng nhắc nhở: “Sếp Cơ đang ở cửa hàng Lông Xù, vào cửa nói tên, nhân viên sẽ dẫn đường cho hai người.”Đột nhiên có một người chạy ra từ cửa hàng đối diện xéo bên đường lớn, hét to như bị điên.Lộ Dao nghiêng đầu qua nhìn, là một chàng thanh niên cô chưa từng gặp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận