Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1157 -



Chương 1157 -



Đồng Chí Minh vẫn còn lo Quyển Vân không biết chơi. Trong ấn tượng của ông ấy thì người máy chỉ thông minh hơn những con vật khác một chút mà thôi chứ còn lâu mới bằng được con người. Ông ấy muốn Lộ Dao ngồi một bên hướng dẫn, lỡ Quyển Vân không chơi được thì bọn họ vẫn có thể kéo Lộ Dao vào cho đủ người.Lộ Dao kéo cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh Quyển Vân.Thật ra thì trước khi ván mạt chược chính thức bắt đầu, trong lòng Lộ Dao cũng khá lo lắng.Cô đã tới thị trấn Đồng Hoa lâu rồi nhưng vẫn chưa khai trương cửa hàng, trong tay cô cũng không có tiền tệ của thế giới này.Người dân thị trấn Đồng Hoa sử dụng đồng đồng hoa, sức mua cũng ngang bằng tiền tệ ở thế giới gốc của Lộ Dao.Nói cụ thể hơn thì giá trị của một đồng ở đây bằng một đồng ở thành phố Dao Quang.Mà trước mắt trong tay Lộ Dao hoàn toàn không có một đồng nào.Trò chơi mà Quyển Vân tham gia là một trò ăn tiền. Ván đơn giản nhất là năm đồng đồng hoa một ván, nếu ván nào có quy tắc phức tạp hơn thì tiền sẽ tăng lên, cao nhất có thể lấy được sáu mươi bảy đồng đồng hoa một ván.Lộ Dao không chắc Quyển Vân có thể thắng mấy hàng xóm trên bàn hiện tại, cũng không biết những kiến thức mình mới thêm vào chương trình người máy của cậu ta có tác dụng gì không.Thua ít tiền thì không sao, cơ bản là thua mà không có tiền trả sẽ làm ảnh hưởng đến tiếng tăm và hình tượng người thành phố của cô trong lòng những người dân ở vùng quê này mất.Quyển Vân thích ứng cực nhanh với quy tắc trò chơi. Sau ba ván, cậu ta ù một ván thắng được năm đồng, một ván rút đáy thắng được mười đồng.Ván còn lại cô hàng xóm mập ngồi bên phải Quyển Vân rút đáy thắng được mười đồng nên tính ra cậu ta chỉ hời được thêm năm đồng nữa.Lộ Dao ngồi xem chừng nửa tiếng đồng hồ. Cô nhận ra Quyển Vân càng ngày càng quen thuộc với quy tắc trò chơi, có điều phản ứng không nhanh nhẹn lắm, cơ bản thì trong ba ván sẽ thắng được một ván.Nếu giữ vững tỷ lệ này thì dù có chơi đến chiều Lộ Dao cũng không cần bỏ tiền ra. Nghĩ vậy, nỗi lo trong lòng cô dần tan đi.Sau khi ngồi thêm nửa giờ nữa, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.Hiện tại cơ thể cô chẳng khác gì một bà cụ bảy tám mươi tuổi, thậm chí còn yếu ớt hơn cả một số người già trong xã nữa.Sáng nay cô ra ngoài đào măng đã tốn không ít sức lực rồi, tối qua lại ngủ trễ nên giờ mặt trời đang sáng rực trên đỉnh đầu nhưng mí mắt của cô đã sụp xuống rồi.Lộ Dao giơ tay lên dụi mắt thật mạnh sau đó chống lưng ghế đứng dậy: “Quyển Vân biết chơi, không cần tôi ngồi giám sát nữa. Tôi hơi mệt nên về ngủ trước nhé.”Lúc đi ra ngoài Lộ Dao thật sự buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nên không để ý đến Lý Đinh Hương ngồi bên phải mình đã sốt ruột đến mức mặt mày đỏ gay, thường xuyên đưa tay lên gãi tai cào tóc.Chừng bốn mươi phút sau Quyển Vân rời khỏi nhà Đồng Chí Minh rồi trở về cửa hàng một mình.Thấy Lộ Dao đang ngủ say nên Tinh Đường không lay cô dậy thông báo.Lộ Dao ngủ hai tiếng đồng hồ dậy thì thấy Quyển Vân đã ngồi bên mép giường mình từ bao giờ rồi. Cô chậm rãi ngồi dậy rồi hơi khó hiểu hỏi: “Mấy giờ rồi? Bên đó không chơi nữa hả?”Quyển Vân tự động loại bỏ trạng thái chờ rồi mở mắt đưa tay ra đỡ Lộ Dao: “Vào lúc mười sáu giờ ba mươi hai phút chiều ngày 19 tháng 3 năm 2214 theo lịch đồng hoa, bàn mạt chược giải tán sớm hơn bình thường một tiếng mười bảy phút vì bạn đánh bài Lý Đinh Hương khó chịu trong người.”Lộ Dao ngạc nhiên hỏi ngay: “Cơ thể Lý Đinh Hương không thoải mái à? Có nghiêm trọng không?”Quyển Vân ngoan ngoãn đáp: “Quyển Vân đã tiến hành rà quét cơ thể bạn đánh bài Lý Đinh Hương rồi nhưng không thấy dấu hiệu bệnh tật.”Lộ Dao cúi đầu suy nghĩ chốc lát nhưng không nghĩ được ra manh mối nào. Sau khi chắc chắn Lý Đinh Hương không sao, cô không để ý đến chuyện này nữa mà đỡ tay Quyển Vân đứng dậy: "Cậu vào trạng thái chờ đi."Buổi tối Lộ Dao ăn măng xào thịt muối thơm nức mũi. Món này Thịt Lợn Chua Ngọt học được từ bà cụ Tô nhà bên. Thịt muối đã hun khói bằng lá cây bách thái lát mỏng rồi cho vào chảo xào đến khi bóng mỡ thì bỏ thêm hành, tỏi, hoa tiêu, gia vị và măng non đã chần qua nước, cuối cùng rắc thêm một ít hành xanh vào đảo thêm chốc lát nữa rồi đổ ra đĩa.Thịt muối mặn bóng dầu, măng non giòn rụm, thêm cả tỏi phi thấm dầu thơm nức mũi nữa, thật là một món ăn đưa cơm.Lộ Dao không nhịn được mà ăn liên tục hai bát cơm lớn, mãi đến khi bụng căng tròn mới dừng lại.Cô quyết định đi ra ngoài dạo một vòng cho tiêu cơm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận