Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 463 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 4



Chương 463 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 4




Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 4
Một nhân viên an ninh không nhịn được nói: "Một cô gái như cô ấy sao bình thường lại biết mà chuẩn bị quần áo cho nam giới trẻ tuổi được?"
Thấy cánh cửa mở hé kia, Thái Ngữ Tinh sắp khóc đến nơi rồi, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ cô ấy ra ngoài mua quần áo cho Giang Lẫm?"
Quy tắc sáu giờ sáng mới được mở cửa buôn bán của phố U Linh tuyệt đối không thể nào bị phá vỡ được.
Lưu Tịnh: "Đừng hoảng loạn, Lộ Dao biết quy tắc."
Từ Tranh Vanh bọc chăn nhảy mấy bước đi ra cửa.
Thời điểm này phố U Linh không thuộc về loài người, có thể chỉ cần một cái liếc mắt nhìn ra thôi là anh ấy cũng đã không trở về được nữa nhưng anh ấy vẫn phải làm để nắm chắc tình huống của Lộ Dao.
Từ Tranh Vanh siết chặt tay kéo căng tấm chăn trên người, hít một hơi thật sâu rồi ngước mắt lên nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, mọi căng thẳng và lo âu dường như thả lỏng hơn không ít.
Anh ấy ngẩn người, giơ tay lên dụi mắt thật mạnh rồi lại mở ra nhìn lần nữa, vẻ mặt ngơ ngác.
Những người khác không biết anh ấy nhìn thấy gì, cũng không dám tiến lên.
Nhậm Do nhịn một hồi, cảm thấy vẻ mặt anh Từ hơi là lạ nên đè thấp giọng hỏi: "Anh Từ, sao vậy?"
Từ Tranh Vanh hết quay đầu lại nhìn bọn họ rồi lại xoay qua nhìn bên ngoài. Một lúc sau, anh ấy nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với bọn họ.
Nhậm Do chỉ chỉ mình: "Anh gọi em qua hả?"
Từ Tranh Vanh gật đầu.
Trong lòng Nhậm Do vẫn có chút sợ hãi nên rón rén đi tới sau lưng Từ Tranh Vanh. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hành động đầu tiên của cậu ta cũng là giơ tay lên dụi mắt giống Từ Tranh Vanh vừa rồi.
Lưu Tịnh hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy? Hai người có thấy Lộ Dao không?"
Nhậm Do cúi đầu lau mắt thật nhanh rồi ra hiệu bằng tay cho mọi người.
Giang Lẫm đang hôn mê bất tỉnh được đặt lên một cái ghế, những người còn lại vừa tò mò vừa cẩn thận nhích tới gần cửa.
Không gian bên ngoài không còn là phố U Linh bọn họ quen thuộc nữa mà là một khu phố xa lạ lạnh tanh, đèn đường màu quýt hắt xuống làm tầm mắt của mọi người được mở rộng hơn một chút.
Bọn họ nhìn thấy trước mặt có một con đường xi măng rách nát, đối diện là mấy cửa hàng san sát nhau, thoáng thấy được có quán Internet Cafe, trung tâm bổ túc, cửa hàng Blind Box. Mà trên biển hiệu của các cửa hàng này đều có một cái tên là bọn họ rất quen: Lộ Dao.
Khu phố này rất yên ắng, không hề sầm uất chút nào nhưng trông lại khá dễ thương.
Hoàn toàn khác với phố U Linh náo nhiệt sầm uất.
Một đội viên làm liều giơ tay lên nhưng vừa chạm được vào khung cửa đã bị một tấm màng vô hình ngăn lại.
Bọn họ vẫn không thể đi qua cánh cửa này như cũ.
Một đội viên khác hỏi: "Bên ngoài là chỗ nào vậy?"
Nhớ tới những món ăn mà Lộ Dao chiêu đãi bọn họ, vẻ mặt Lưu Tịnh chợt thay đổi. Cô ấy nói nhỏ: "Có phải đây là thế giới bên ngoài phố U Linh không? Đồ ăn trong cửa hàng của Lộ Dao ngon hơn những chỗ khác không phải là vì cô ấy tìm được cửa hàng bán đồ ăn ngon mà là vì những món kia vốn không đến từ phố U Linh."
Nhậm Do nghĩ thử, trước mắt thì tình huống này đã hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của cậu ta rồi, thế nên cậu ta gật đầu thật mạnh hai cái, không có ý kiến gì: "Ý cô là Lộ Dao đến từ bên ngoài hả?"
Một đội viên không khỏi nói: "Vớ vẩn, ai mà chẳng tới từ bên ngoài chứ?"
Nhậm Do: "Nhưng cô ấy khác với chúng ta, cô ấy vẫn có thể quay về."
Tần Thu Danh và Từ Tranh Vanh lại nghĩ tới chuyện phát sinh lúc xảy ra thần giáng. Có thể ngay từ đầu suy nghĩ của bọn họ đã hoàn toàn lệch hướng rồi.
Đúng lúc này, Lộ Dao đi ra khỏi cửa hàng đồ ăn nhanh, cơ thể bị đèn đường chiếu hắt ra một cái bóng nhỏ dài.
Cô đi xuyên qua màn đêm u tối, lướt qua từng cửa hàng một rồi đi thẳng về phía cửa hàng DIY.
Những người đang đứng trước cửa bỗng vô cùng sốt ruột. Bọn họ lập tức chạy vào trong, còn không quên đỡ Giang Lẫm đang nằm trên ghế dậy bước nhanh về lại phòng học.
Tần Thu Danh đứng trước cửa phòng học số một cất giọng trầm trầm: "Chuyện xảy ra tối hôm nay chúng ta khoan hãy để lộ ra ngoài, chờ điều tra rõ bà chủ đến từ đâu ra rồi lại báo lên trên."
Trong lòng mọi người hiện tại đang ngổn ngang suy nghĩ, rất tò mò nhưng cũng biết kiêng dè.
Bọn họ không biết vì sao bà chủ lại tới phố U Linh, cũng không biết vì sao cô lại có thể qua lại tự nhiên giữa hai thế giới như vậy.
Nhưng có thể đây là một cơ hội.
Nói dễ hiểu hơn thì là bọn họ hy vọng đây là một cơ hội.
Lộ Dao quay lại cửa hàng, đưa cho Từ Tranh Vanh mấy bộ đồ sạch: "Anh thay trước đi. Giang Lẫm sao rồi?"
Tần Thu Danh: "Nhìn như đang ngủ."
Lộ Dao xem qua rồi gật đầu nói: "Đoán chừng phải nghỉ ngơi một thời gian nữa. Trời sắp sáng rồi nên tôi có mang bữa sáng tới, nếu ai muốn ăn thì ăn trước đi, đến sáu giờ là mọi người có thể rời khỏi đây."
Bánh rán giòn đầy ứ nhân mới ra lò, có vị mặn có vị ngọt, ngoài ra còn có bánh bao, bánh tiêu, xíu mại và đậu hũ non nữa...



Bạn cần đăng nhập để bình luận