Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 239 - "Rốt cuộc Yêu Hoàng đại nhân đang nhìn ai?" 1



Chương 239 - "Rốt cuộc Yêu Hoàng đại nhân đang nhìn ai?" 1




"Rốt cuộc Yêu Hoàng đại nhân đang nhìn ai?" 1
Nhân viên dị tộc trong khu phố thương mại nhẹ nhàng vứt mấy quả lựu đạn ra rồi quay đi tám chuyện khác.
Những nhân viên bình thường vốn tưởng là tám nhảm bình thường thôi, ai ngờ nói nói một hồi mới phát hiện ra có gì đó sai sai. Thế là họ không nói nữa, chỉ im lặng cầm điện thoại đọc tin nhắn, mặc niệm hai mươi tư chữ giá trị cốt lõi rồi lại cúi đầu liếc nhìn màn hình. Quả nhiên đã bước chân vào là không quay đầu được nữa.
Mọi người cứ tưởng mình đã đủ mạnh mẽ để tiếp nhận thông tin về sự khác thường của khu phố rồi. Nhưng bây giờ mới phát hiện ra sự khác thường ấy không chỉ giới hạn ở những gì bọn họ đã được nhìn thấy.
Mà bà chủ thần bí khó lường cũng nằm ngoài nhận thức của bọn họ.
Có thể nói nhân viên khu phố thương mại dù là mới vào hay làm đã lâu thì cũng đều có một điểm chung đó là vẫn không hiểu Lộ Dao cho lắm.
Mới đầu họ tưởng rằng bà chủ dùng mị lực nhân cách và đầu óc buôn bán nhạy bén để lấy được sự cho phép của cư dân dị giới.
Nhưng bây giờ mới biết đó chỉ là một phần mà thôi.
Đúng là bà chủ có rất nhiều kỹ năng. Nhưng cô rất ít khi ứng dụng các kỹ năng đó trong việc mở cửa hàng.
Sự thật là không chỉ cư dân dị giới cho phép bà chủ mà cả vị thần cai quản thế giới đó cũng mở cửa chào đón cô.
Thế giới này có thần thật à?
Sao mọi người trong nhóm chat chỉ thảo luận qua loa vậy?
Bọn họ muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.
Chỉ là bọn họ đã làm việc lâu rồi, hình như dù hỏi xong có nhận được đáp án hay không cũng không quan trọng lắm nữa.
Con người ấy à, có đôi khi không cần phải biết quá rõ mà làm gì.
Mà ngoài nhân viên bình thường trong các cửa hàng ra thì e rằng người khiếp sợ nhất phải kể đến Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm.
Bọn họ luôn biết rằng trừ khu phố thương mại, Harold và Bất Độc ra thì có thể Lộ Dao vẫn còn lá bài tẩy khác nữa. Nhưng họ không ngờ được rằng cô có nhiều bài tẩy đến thế.
Không có Harold bảo vệ, không có người trẻ đi theo, một mình bà chủ vẫn có thể xử lý nguy hiểm ở quán net.
Chung Liên Gia nơm nớp lo sợ cập nhật tình hình rằng Lộ Dao đang đòi lũ yêu ma kia bồi thường.
Lúc này có hai người khác đến gần quán Internet Cafe.
Mặt mày người đàn ông đi phía trước người đỏ tóc bạch kim lúc này mặc dù đầy vẻ ấm ức nhưng lại tuấn tú vô song, nhìn vô cùng sáng sủa.
Cơ Trang đi theo phía sau Yêu ti Huyền Ảnh.
Sáng nay sau khi nghe được cuộc đối thoại của hai yêu kia, Cơ Trang đã muốn chạy ngay đến núi Bất Tiên.
Nhưng đúng lúc đó Vũ Lăng lại tỉnh kéo hắn ta không buông đòi uống rượu.
Cơ Trang đối phó qua loa rồi dẫn Huyền Ảnh đi tìm trục cuốn đặc chế dẫn đến núi Bất Tiên.
Bấy giờ bọn họ mới tới được đây.
Cơ Trang chỉ liếc nhìn tấm biển hiệu treo bên ngoài một cái rồi nhấc chân đi thẳng vào. Mới đến cửa, hắn ta đã thấy cả đám yêu bị giam lại, một cô nương Nhân tộc đang đòi linh thạch của đám yêu bên trong lồng giam.
Nhìn qua tưởng đâu có kẻ săn yêu diện rộng. Thế nên bọn họ mới hiểu nhầm có tu sĩ Nhân tộc giở trò bẩn thỉu.
Huyền Ảnh không đợi Cơ Trang ra lệnh đã rút thanh kiếm đen sắc bén của mình ra, đâm thẳng về phía Lộ Dao.
Chung Liên Gia mới ngước mắt lên đã chứng kiến cảnh tượng mạo hiểm và kích thích này. Anh ta há to miệng nhưng không phát ra nổi dù chỉ là một âm thanh.
Đoản kiếm lóe sáng, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào Lộ Dao.
Cheng...
Huyền Ảnh không đâm trúng Lộ Dao vì một bóng người đột nhiên xông ra từ cửa quán đã chặn đứng thanh kiếm của hắn ta lại.
Bất Độc dùng tốc độ mắt thường khó nhìn thấy nhanh chóng đến gần chắn trước người Lộ Dao, tay cầm một lưỡi đao đỏ tươi sắc bén. Lúc này đao của cậu đang chặn đoản kiếm của Huyền Ảnh lại.
Cậu ngước mắt lên nhẹ nhàng đánh hắn ta lùi về phía sau rồi quay người lại quan sát Lộ Dao. Sau khi chắc chắn cô không bị thương, Bất Độc mới nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi hoang tàn phía sau cô.
Con ngươi đỏ tươi của cậu rỉ ra hai dòng máu, thân đao màu đỏ trong tay cũng chậm rãi chảy nước.
Gió tuyết nổi lên trong hốc cây chật hẹp. Đám yêu ma bị giam trong lồng không khỏi kéo chặt vạt áo, thầm hãi hùng trong lòng.
Đây không phải gió tuyết bình thường. Gió tuyết này có thể ăn mòn da thịt mọi người.
Huyền Ảnh vừa mới bị Bất Độc đánh bay ra ngoài hộc ra một ngụm máu màu tím. Hai chân hắn ta run rẩy, không thể nào đứng thẳng lên được.
Bất Độc vẫn cảm thấy chưa hả giận nên lại giơ đao lên muốn đánh tiếp.
Kẻ dám làm mẹ cậu bị thương đều đáng chết cả!
Cơ Trang phất tay cuốn Huyền Ảnh đi, bản thân thì dùng pháp khí đón lấy đao của Bất Độc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận