Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 479 - Tôi ở... Chờ cô… 2



Chương 479 - Tôi ở... Chờ cô… 2




Tôi ở... Chờ cô… 2
Cửa phòng làm việc của Tần Thu Danh không đóng. Ông ấy ngẩng đầu lên thấy Từ Tranh Vanh và Lộ Dao đứng trước cửa nên đứng dậy ra tiếp đón.
Không thấy Giang Lẫm đâu nên Lộ Dao chuyện trò với Tần Thu Danh vài câu sau đó hỏi thẳng: "Giang Lẫm đâu rồi?"
Tần Thu Danh hơi khựng lại chốc lát rồi ngả người dựa vào lưng ghế: "Chiều nay Giang Lẫm đi theo đội viên đi tuần tra rồi, còn chưa về."
Lộ Dao quay sang nhìn Từ Tranh Vanh.
Từ Tranh Vanh cụp mắt xuống không dám nhìn cô.
Vất vả lắm nhà thờ mới gặp được một Giang Lẫm, tất nhiên không thể cho cậu ta đi được. Nhưng tạm thời bọn họ cũng không muốn làm mích lòng bà chủ, thế nên sau khi bàn bạc với nhau, Từ Tranh Vanh và trưởng phòng Tần đã quyết định sẽ mời bà chủ đến nhà thờ để kéo dài thời gian cái đã, sau đó trưởng phòng Tần sẽ thuyết phục cô từ bỏ Giang Lẫm.
Lộ Dao đã từng gặp nhiều người rồi nên nhìn vẻ mặt là cô hiểu ngay hai người bọn họ định làm gì. Thế nên cô đứng dậy nói luôn: "Nếu mấy người vốn đã không có ý định giao Giang Lẫm cho tôi thì cứ nói thẳng với tôi là được, không cần phải lãng phí thời gian như vậy đâu."
Tần Thu Danh không ngờ bà chủ không chỉ nhìn ra được kế hoạch của mình mà còn thẳng thắn như vậy. Ông ấy lúng túng đứng lên: "Hiểu nhầm thôi hiểu nhầm thôi, chờ Giang Lẫm trở lại..."
Lộ Dao đang định lên tiếng cắt ngang thì một nhân viên an ninh thở hồng hộc chạy vào phòng sốt ruột nói: "Trưởng phòng, tịnh thất có chuyện rồi."
Vẻ mặt Tần Thu Danh thay đổi. Ông ấy liếc nhìn Lộ Dao và Từ Tranh Vanh một cái rồi cố hết sức lấy lại bình tĩnh: "Chuyện gì vậy?"
Nhân viên an ninh kia: "Vừa rồi Nhậm Do trở về báo cáo rằng Đỗ Hiểu đã khôi phục ý thức nên chúng tôi đang chuẩn bị đưa cô ấy vào tịnh thất quan sát thêm một ngày. Ai ngờ vừa mở cửa đã có một đống xúc tu bay ra khỏi tịnh thất, kéo cả Nhậm Do, Đỗ Hiểu và nhân viên giữ cửa vào trong rồi."
Vẻ mặt Tần Thu Danh trở nên u ám, gần như đứng không vững phải ngã ngồi xuống ghế.
Khoảng tầm hai ba tháng trước, tịnh thất đột nhiên xuất hiện ở tầng một nhà thờ với khả năng đặc biệt, có thể tạm thời ức chế hoặc kích thích tốc độ dị hoá của con người.
Bọn họ cứ tưởng rằng ít nhất cũng có thể lợi dụng căn phòng đặc biệt này để làm một số chuyện, bây giờ xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ căn phòng đó cũng là bẫy của người kia ư?
Nghe thấy Nhậm Do xảy ra chuyện, vẻ mặt Từ Tranh Vanh thay đổi, không đợi Tần Thu Danh ra lệnh đã tông cửa chạy ngay ra ngoài.
Từ Tranh Vanh được xem như là một trong những nhân viên sống sót được lâu nhất ở nhà thờ này, đã từng chứng kiến cảnh đồng nghiệp suy sụp phát điên, đồng nghiệp lạc quan tích cực bị lạc nhân tính dị hoá, cũng đã thấy những người bình thường bị người dị hoá nuốt chửng trong nháy mắt rồi. Bản thân anh ấy cũng đã từng gặp phải những nguy hiểm gần như rơi vào đường cùng, thế nhưng lần nào anh ấy cũng có thể thoát chết trong gang tấc.
Ngày đầu tiên gặp Nhậm Do, trong lòng Từ Tranh Vanh đã có dự cảm rằng: Người này không sống được lâu.
So với người bình thường thì nhân viên an ninh sẽ thường xuyên tiếp xúc với người dị hoá hơn, cũng dễ bị ảnh hưởng hơn nên khả năng dị hoá là cực cao.
Ngày đầu tiên Nhậm Do đi làm cứ như học sinh tiểu học đi du xuân vậy, hoàn toàn không cảm nhận được chút nguy hiểm nào của nghề này.
Người chết đuối dưới sông phần lớn là người biết bơi. Ở phố U Linh này, người không sợ chết nhất sẽ là người dễ chết nhất.
Từ Tranh Vanh lặng lẽ đưa ra quyết định trong lòng rằng chọn lần này đi.
Lần này anh ấy sẽ làm vật tế.
Lúc Lộ Dao chạy theo Tần Thu Danh tới căn phòng cuối hành lang tầng một thì ở đó đã có hơn mười nhân viên an ninh đã đứng thành hai hàng rồi. Bọn họ giơ thuẫn lên, khó khăn phòng ngự đống xúc tu thỉnh thoảng lại vọt từ trong phòng ra.
Một nhân viên an ninh đứng phía trước nói với Tần Thu Danh rằng Từ Tranh Vanh bị kéo vào tịnh thất rồi.
Vừa rồi cái xúc tu kia vốn định bắt một nhân viên an ninh trẻ tuổi đứng hàng trước. Có vẻ như đó là người mới nên bị dọa sợ khóc oà lên.
Từ Tranh Vanh vội vàng chạy tới giơ dao gọt trái cây trong tay lên chém đứt xúc tu, cứu được người mới kia nhưng mình thì lại bị hai xúc tu khác kéo vào.
Tần Thu Danh nhíu mày, vẻ mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng ông ấy vẫn không kiềm chế được cảm xúc nên cất tiếng hỏi: "Dao gọt trái cây có thể cắt đứt xúc tu của ngài ấy à?"
Nhân viên đang báo cáo cũng ngơ ngác: "Tôi cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra."
Một nhân viên đứng hàng sau bổ sung: "Con dao kia rất sáng, trông không giống đồ vật ở phố U Linh chút nào."
Nhân viên đang báo cáo cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó: "Đúng thế, trên chuôi con dao còn có một con dấu màu bạc, hình như ở giữa còn có chữ gì đó."
Nhân viên đứng hàng sau vừa rồi tiếp lời: "Hình như là chữ "Dao"."



Bạn cần đăng nhập để bình luận