Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 901 -



Chương 901 -




Trang giấy cọ vào nhau phát ra tiếng "soàn soạt" làm Gus cảm thấy thật mới lạ. Màn hình lơ lửng chưa từng phát ra tiếng như vậy bao giờ.
Trang giấy rất mỏng manh yếu ớt. Gus cẩn thận lật từng trang một, chờ quen với tiếng "soàn soạt" rồi mới bắt đầu đọc sách.
Cảm giác lúc đọc sách bằng giấy và bình thường lúc sử dụng bộ nhớ xử lý một lượng thông tin lớn hoàn toàn khác nhau. Gus từ từ đọc xong từng hàng chữ một, thời gian như bị kéo dài đằng đẵng, cõi lòng đang rối loạn đầy bất ổn của anh ta cũng dần được chải vuốt bình tĩnh lại.
Chẳng qua tốc độ xử lý thông tin của người máy nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Gus bắt chước dáng vẻ đọc sách của Lộ Dao một hồi rồi nhanh chóng mất kiên nhẫn, động tác trên tay càng ngày càng nhanh hơn, đọc nhanh như gió, thỉnh thoảng mới dừng lại ở một trang đọc kỹ càng.
Không lâu sau đó Gus đã tìm được câu thơ xuất hiện trên banner.
[... Thể xác của bạn chỉ là thời gian mà thôi, thời gian không ngừng trôi qua, còn bạn lại chỉ là một nỗi cô độc.]
[... Tôi cho em vị đắng của một người đàn ông đã nhìn lâu thật lâu vào mặt trăng cô đơn.]
[... Em cũng là một bản thân khác mà em đã đánh mất.]
...
Cai ngục 0666 mới đưa phạm nhân đến khu chín chưa lâu đã nhận được thông báo khẩn cấp. Anh ta vội vàng chạy từ khu chín tới khu bảy.
Vừa đặt chân đến khu bảy, 0666 nghe thấy tiếng chuông báo động và biết được Gus vượt ngục, rất có thể mục tiêu là cửa tiệm mới mở ở khu tám.
Thế là 0666 lại lập tức vọt từ khu bảy qua khu tám. Cân nhắc đến khả năng có thể chủ tiệm đã trúng chiêu rồi. 0666 sốt ruột điều cả đội người máy bắn tỉa đến.
Lúc đoàn người hùng hùng hổ hổ vọt vào khu tám, 0666 nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt thấy được bóng dáng cao lớn của Gus nên đã ra hiệu cho người phía sau: "Chuẩn bị bắn."
Cơ thể máy móc trừ đắt đỏ ra thì không còn nhược điểm gì nữa, súng ống bình thường không thể tạo thành tổn thương cho người máy.
Chẳng qua tất cả phạm nhân tiến vào đảo Quán đều sẽ bị cấy cho một con chip đặc biệt. Súng máy đặc chế có thể làm người máy mất khả năng hành động trong một thời gian ngắn, giống như người nguyên sinh bị đánh thuốc mê vậy.
Đội người máy bắn tỉa lặng lẽ tản ra bao vây tiệm sách sẵn sàng chờ 0666 ra lệnh để vọt vào bắn Gus.
Một giây tiếp theo, Gus xoay người khiến ngón tay đang đặt trên cò súng của đội người máy hơi khựng lại.
Gus nghiêng người đứng dậy, cánh tay gấp lại.
Bà chủ người nguyên sinh trong tin đồn đứng đối diện anh ta, khoảng cách giữa hai người là một cái bàn kim loại dài. Hình như Gus giơ quang não lên trước máy quét quét một cái, sau đó bà chủ bỏ mấy thứ gì đó vuông vuông vào túi rồi dùng cả hai tay đưa nó cho Gus.
0666 giơ tay lên làm động tác "Tạm ngừng" rồi nói: "Chờ một chút."
Tay súng bắn tỉa số 03 hỏi: "Phạm nhân đang làm gì vậy?"
0666 cũng thấy khó hiểu. Gus vừa mới kết thúc mười lăm ngày thẩm vấn tinh thần, không cần nghĩ cũng biết hiện tại giá trị tinh thần của anh ta đang nằm trong trạng thái báo động, thế mà anh ta lại không có hành động gì quá khích.
Bà chủ cũng giống như trong tin đồn, không sử dụng bất kỳ bộ phận máy móc nào. Cô thản nhiên đứng trước mặt Gus, vẻ mặt rất bình tĩnh, trông như đang tiếp đón một vị khách bình thường vậy.
Sau khi dùng quang não thanh toán, Gus giơ tay nhận lấy túi vải đựng sách. Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, anh ta cúi đầu liếc nhìn ký hiệu màu xanh da trời được in trên túi.
Chính giữa chiếc túi có một ký hiệu chữ "Dao" rất to, hơi giống tên của tiệm sách này.
Để ý thấy tầm mắt của Gus, Lộ Dao thản nhiên giải thích: "Lộ Dao là tên tôi. Chữ trong tên cửa hàng và trên ký hiệu trên túi đựng hàng đều là logo của tiệm chúng tôi."
Gus hơi khựng lại chốc lát rồi tự báo tên họ: "Gus, hiện tại đang ở nhà giam số năm thuộc khu sáu."
Lộ Dao gật đầu rồi thuận tay lấy một cây bút từ ống đựng bút trên bàn ra đưa qua: “Anh là khách hàng đầu tiên của tiệm nên tôi tặng anh một món quà nhỏ.”
Gus: "Đây là cái gì vậy?"
Lộ Dao lại mở ngăn kéo lấy ra một cây bút ký rồi viết qua qua vài nét lên tờ giấy nháp. Trên tờ giấy ngả vàng xuất hiện những đường cong màu đen: "Đây là bút dùng để viết, thường sử dụng để học tập hoặc ghi chép. Anh mua ba quyển sách nên có lẽ anh sẽ cần dùng tới nó."
Bút á?
Gus nghĩ thầm trong đầu rằng cái thứ cổ lỗ sỉ gì thế này? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh ta chưa từng dùng thứ này bao giờ. Thời nay tài liệu và trí nhớ đều có thể làm thành con chip ký ức, giúp người đó vĩnh viễn không bao giờ quên rồi mà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận