Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 124 - “Bà chủ, tôi tan làm rồi.” 1



Chương 124 - “Bà chủ, tôi tan làm rồi.” 1




Lộ Dao không ăn cơm trưa ở khách sạn.
Phó Trì từ chức, nhân viên rạp chiếu phim đặt ba bàn tiệc của Phúc Tiên Cư, Lộ Dao thân là bà chủ đương nhiên cũng phải đến tham dự.
Rạp chiếu phim đã đóng cửa, lúc Lộ Dao đến gặp được hầu bàn của Phúc Tiên Cư ở cổng, họ nói rõ đến sớm nhận bát đĩa hộp thức ăn.
Lộ Dao lên thẳng tầng hai, tiệc rượu đã được dọn xong.
Sau khi vào chỗ, Lộ Dao nói đơn giản vài câu, Phó Trì cũng nói mấy câu.
Nhóm nhân viên bản địa đầu tiên như Chu Châu, Ôn Giản, Cẩu Tử, Khốc Bát đầy buồn bã nhìn Phó Trì, ban đầu họ cảm thấy Phó Trì đẹp, cử chỉ luôn có ý vị thâm sâu khó lường nên ngấm ngầm tò mò.
Sau này quen thân với Phó Trì rồi thì phát hiện người đàn ông này không chỉ đẹp mà còn hiểu biết rất nhiều, nhưng lại hoàn toàn khác với người đọc sách ở triều Đại Vũ.
Lúc bà chủ không có mặt, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cửa hàng đều do anh ta sắp xếp.
Có gì không hiểu cứ hỏi anh ta, chắc chắn có thể giải quyết.
Phó Trì không biết rằng anh ta cũng có một nhóm người hâm mộ ở triều Đại Vũ, thậm chí còn có không ít tiểu cô nương trẻ tuổi lòng sinh ái mộ với anh ta.
Chỉ là người này cư xử tinh tế, lại có gương mặt khó gần, chưa từng có ai dám bày tỏ tâm ý trước mặt anh ta.
Lộ Dao dẫn đầu, các nhân viên khác cũng đến kính rượu với Phó Trì.
Rượu hoa lê của Phúc Tiên Cư, hương hoa ngất ngây, mùi rượu nhẹ nên sẽ không say.
Điệp Thất, Kim Lục, Khởi Vũ, Thủy Sơn, Minh Thi, Thái Nhĩ, Y Y, các số nhỏ thay nhau kính rượu, gần như tất cả họ đều từng được Phó Trì chỉ dẫn, tính toán sổ sách, đón tiếp khách hàng, thao tác máy móc, làm thức ăn, còn có chụp ảnh quay phim.
Khốc Bát, Thái Nhĩ và Y Y đều gọi anh ta là sư phụ, Phó Trì không chỉ dạy họ kỹ thuật quay chụp, còn tặng cả bộ thiết bị.
Chờ Phó Trì đi rồi, rạp chiếu phim kế thừa nghiệp vụ quay quảng cáo sẽ dựa hẳn vào ba người này.
Điệp Thất sẽ tiếp quản chức vụ của Phó Trì, thăng chức làm phó cửa hàng trưởng.
May thay hệ thống nội mạng kết thúc thử nghiệm nội bộ, chính thức đưa vào sử dụng, nhân viên có vấn đề hoặc nhớ anh ta thì vẫn có thể liên lạc qua mạng nội bộ.
Rượu không làm người say, nhưng cũng không qua được người uống như liều mạng.
Khốc Bát uống đến say mèm, xách nguyên quả đầu hồng lại ôm Phó Trì khóc.
Điệp Thất ngồi bên cạnh lén lau nước mắt, Thái Nhĩ còn lấy điện thoại ra quay một đoạn.
Lộ Dao không uống nhiều, nhìn họ khóc gào nguyên buổi.
Chờ đến khuya, ai cũng ngả đông ngả tây mà ngủ, cô quen việc đứng lên dọn dẹp bãi chiến trường.
Nhân viên có người nhà ăn cơm xong đã về trước giờ giới nghiêm.
Mấy bé số (1) và Cẩu Tử uống mấy miếng đã lảo đảo, nằm trên sàn hôn mê bất tỉnh, Lộ Dao chia nam nữ về phòng nghỉ ngơi, đắp chăn cho từng người.
(1) Mấy bé số là chỉ Kim Lục (6), Điệp Thất (7), Khốc Bát (8).
Phó Trì đứng ở cửa sổ tầng một, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc chưa châm, ngắm nhìn bên ngoài, mang theo chút tham lam, hơn cả đó là sự thư thái.
Lộ Dao đi đến cạnh anh ta, chân thành nói: “Chúc mừng anh, khỏi bệnh rồi.”
Phó Trì hơi bất ngờ nghiêng đầu, sau đó ý cười lướt qua nơi đáy mắt: “Tôi cũng sắp quên mất lúc đầu đến đây là để trị bệnh.”
Lộ Dao nhìn thẳng vào anh ta: “Hiện tại so với lúc mới đến, anh đã khỏe hơn rồi. Tôi rất vui khi con phố này có thể giúp được anh.”
Phó Trì cười khổ: “Sau này chỉ có thể đến với thân phận khách hàng thôi.”
Lộ Dao: “Phí tháng của anh giảm 20% vĩnh viễn.”
Giờ Phó Trì mới thật sự không nhịn được bật cười thành tiếng: “Bà chủ thật là người hào phóng. Vậy tôi phải đăng trạng thái khoe chút nhỉ?”
Lộ Dao cũng cười theo.
Đèn hoa thưa thớt.
Phó Trì vỗ vỗ Lộ Dao, xoay người đi xuống lầu: “Bà chủ, tôi tan làm rồi.”
Lộ Dao đi xuống chung với anh ta, đi đến cổng thì đẩy nhẹ anh ta một cái: “Về ngủ một giấc thật ngon, tháng ngày sau này lại là một hành trình mới.”
Phó Trì bước qua Tinh Môn của rạp chiếu phim, từ ban đêm đi vào ban ngày trong một giây.
Anh ta hơi khựng lại ở cổng, xoay lưng vẫy vẫy tay rồi sải bước rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận