Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 208 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 3



Chương 208 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 3




Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 3
Sau khi chuyển tới khe cây có gai, bộ lạc Thần Mộc bỏ ra phần lớn thời gian chăm sóc cây quýt ngọt mới, còn mở trường học dạy người tí hon học chữ theo lời đề nghị của Lộ Dao nữa.
Hầu hết những người tí hon có đủ tư cách phục vụ trong Thần Điện đều biết chữ cả, nhưng người tí hon ở các bộ lạc khác thì rất ít.
Tình trạng hiện nay là bộ lạc Thần Mộc mở trường học và chào đón tất cả mọi người, nhưng người chịu đi học lại không nhiều lắm.
Đám người tí hon thích chạy qua chạy lại với Lộ Dao, xem cô trồng cây trồng rau, xây nhà lợp ngói cho người tí hon các bộ lạc khác và học ít kỹ thuật thực dụng hơn là tới trường học chữ.
Trước đây Hắc Thứ cũng không tới trường. Lộ Dao chỉ xếp cho cậu ta làm ca chiều, bảo cậu ta dành ca sáng lên lớp nhưng cậu ta không chịu.
Đến khi mọi người trong khách sạn được phát điện thoại di động, Hắc Thứ mới nhận ra rằng không biết chữ là một vấn đề nan giải.
Cậu ta bó tay trước rất nhiều thứ trên điện thoại, muốn liên lạc với Merlulu cũng phải nhờ Lộ Dao giúp một tay.
Thế nên gần đây Hắc Thứ bắt đầu đến trường hai ngày một lần, mỗi lần học năm chữ.
Nhân viên ở khách sạn suối nước nóng nhận được điện thoại trễ hơn những nơi khác là vì Lộ Dao cần thời gian để cải tiến.
Dù sao thì phần lớn nhân viên người tí hon ở đây cũng mù chữ, lại sinh hoạt ở thế giới chưa từng trải qua cách mạng kỹ thuật nên việc tiếp xúc ngay với các sản phẩm điện tử sẽ làm khó bọn họ.
Nhưng Lộ Dao lại không muốn ngăn cách mỗi bọn họ khỏi mạng nội bộ. Cô đã rót ma pháp vào điện thoại dành cho nhân viên người tí hon ở đây để chúng có thêm chức năng chuyển đổi giọng nói thành văn bản.
Lúc sử dụng di động, nhân viên người tí hon có thể bấm vào chữ viết trên màn hình để chúng tự động chuyển đổi thành giọng nói theo ngôn ngữ trên đại lục Nitraan và đọc to cho bọn họ nghe.
Nếu bọn họ muốn gửi tin nhắn thì có thể dùng chức năng nhập văn bản bằng giọng nói, sau đó có thể chọn gửi bằng tin nhắn âm thanh hoặc chuyển đổi thành tin nhắn văn bản.
Nói chung cách dùng cũng tương tự như chức năng nhập giọng nói của các ứng dụng trò chuyện thông thường.
Lần đầu tiên Hắc Thử gửi tin nhắn vào nhóm chat dành cho nhân viên cũng bằng cách chuyển giọng nói thành văn bản.
Hôm nay Hắc Thứ muốn chụp lại ảnh bồ công anh lớn ở đại lục Nitraan về gửi cho Merlulu xem nên phải nhờ Lộ Dao giúp đỡ.
Lộ Dao dẫn Hắc Thứ và điện thoại di động của cậu ta lên sườn núi, lại tìm góc độ đặt máy để chụp được bức ảnh đẹp mắt nhất.
Cô không thu nhỏ điện thoại di động lại mà cố ý xây riêng một "phòng điện thoại di động" trong ký túc xá của khách sạn. Bình thường người tí hon sẽ đặt điện thoại trên giá đỡ và cắm sạc ở đây.
Nó giống như bãi đậu xe vậy, mỗi đặt chỗ một cái điện thoại.
Thường thì lúc không cần dùng đến, điện thoại của nhân viên người tí hon trong khách sạn sẽ để hết ở trong phòng này.
Lúc cần, bọn họ có thể vào phòng điện thoại di động đứng, ngồi, thậm chí là nằm và đẩy cả điện thoại cả giá đỡ ra ngoài chơi cũng được luôn, rất tiện lợi.
Cái hôm trông thấy Lộ Dao xây phòng điện thoại di động chỉ trong một đêm kia, nhân viên người bình thường trong khách sạn bái phục cười chảy nước mắt với sáng kiến của cô.
Bọn họ thật sự khó mà tưởng tượng nổi rốt cuộc não của bà chủ được cấu thành từ gì mà lúc nào cũng giao động giữa thiên tài và kẻ điên như vậy.
Sau khi chụp ảnh quay video cho Hắc Thứ xong, Lộ Dao nằm tắm nắng trên sườn núi thêm một hồi. Ánh mặt trời mùa này chiếu lên người vô cùng ấm áp và thoải mái.
Hắc Thứ lưu video cẩn thận rồi chạy tới ngủ cùng Lộ Dao.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Lộ Dao chợt cảm thấy mũi hơi ngứa. Cô vừa mở mắt ra đã thấy một con bướm bóng đêm đang chậm rãi bay lên từ chóp mũi mình.
Khoảng thời gian gần đây cô mới biết được rằng bướm bóng đêm là thân thích của Linh Dược.
Thân là đọa thần nên nguyên hình của ngài cũng như ma quỷ vậy, vừa đen vừa lớn, lại mỏng manh dễ vỡ.
Trước đây con vật này được đưa đến tay Lộ Dao như một phần thưởng nhưng có vẻ như nó giống một thứ môi giới tiện cho Linh Dược tìm được cô hơn.
Nếu lúc đó không có Lục Minh Tiêu thì rất có thể hành trình của Lộ Dao đã dừng lại ở thế giới này ngay trong lúc hệ thống hiện thực hóa ước mơ không có mặt rồi.
Sau khi Linh Dược chết, thân thích của ngài không biến mất theo mà vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh Lộ Dao.
Thỉnh thoảng Lộ Dao cũng thả bọn họ ra khỏi kho hàng để hóng gió.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận