Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 270 - Nếm được mùi vị của viên đường kia 1



Chương 270 - Nếm được mùi vị của viên đường kia 1




Nếm được mùi vị của viên đường kia 1
Trạch Duyên không nhìn Trì Cửu Mộng mà nhấc chân bước thẳng vào.
Lộ Dao nghe được tiếng động thì ôm Ma Bảo đứng dậy: “Về rồi à. Họ đâu rồi?”
Trạch Duyên không hiểu: “Họ nào?”
Lộ Dao đáp: “Vũ Lăng và Cơ Trang đấy.”
Trạch Duyên không nói gì, đi lướt ngang Lộ Dao hướng thẳng về phía bàn dài ngồi xuống, tự rót nước cho mình.
Trì Cửu Mộng đứng cách Lộ Dao một bước chân, khẽ cúi đầu hành lễ với cô: “Yêu Hoàng và Vũ Lăng đã rời khỏi đây. Chuyện lúc nãy dưới lầu đã ảnh hưởng đến cô nương rồi, Trì Cửu đặc biệt đến tạ lỗi.”
Lộ Dao đáp: “Trì chưởng quỹ quá khách sáo rồi, tôi không sao. Không cần để bụng đâu.”
Trì Cửu Mộng cười: “Cô nương tốt tính thật. Lúc nãy nghe cô nương nói chuyện, hình như cũng quen biết Yêu Hoàng và đại yêu Vũ Lăng đúng không.”
Lộ Dao quay người bước đến chiếc bàn dài, ôm lấy Ma Bảo: “Gặp vài lần, cũng không tính là quen biết.”
Trì Cửu Mộng không hề khách sáo, sau khi tạ lỗi xong thì xóa bỏ hết những chuyện trước đây, kéo chiếc ghế dưới bàn ra ngồi xuống.
“Ta trông cô nương rất lạ mặt, lần đầu tiên đến Nghê thành sao?”
Lộ Dao đáp: “Đúng vậy.”
Trì Cửu Mộng thấy nụ cười của Lộ Dao hơi miễn cưỡng, nàng ấy cũng không phải người không hiểu đạo lý nên đã chuyển sang chủ đề khác: “Hôm qua Trạch Duyên đến đặt căn phòng này, ta vốn không đồng ý nhưng anh ấy lại nhất quyết muốn đặt. Bây giờ có một chuyện cần nói cho ba vị biết.”
Trạch Duyên đang ngồi bên cạnh uống trà, nét mặt vô cùng căng thẳng, khí thế ngút trời.
Nhưng Trì Cửu Mộng vừa dứt lời thì Trạch Duyên đã bắt đầu ho mạnh, con ngươi đỏ ngầu liếc sang Lộ Dao cứ như bị bỏng vậy, đưa tay lên che môi lại quay người qua kia, chỉ lộ ra một phần cổ và mang tai đang ửng đỏ lên.
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt dịu dàng như nước, sau đó lại quay sang Trì Cửu Mộng: “Có chuyện gì thế?”
Nụ cười hóng chuyện ngay tại hiện trường của Trì Cửu Mộng sắp không kìm được nữa, cây vạn tuế ngàn năm này sắp nở hoa rồi, vừa vui vừa buồn cười nữa.
Nàng ấy cố gắng nhịn cười, duy trì thái độ nghiêm chỉnh: “Mấy ngày gần đây có giao nhân lên bờ cướp bóc, bắt cóc người phàm trong thành. Hôm trước lão thái thái của Tạ phủ đã bị bắt đi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.”
Nghê thành có tu sĩ nên tiểu yêu tầm thường sẽ không dám vào thành gây chuyện.
Cho dù ngẫu nhiên có yêu quái vào thành hoặc là đại yêu như Trì Cửu Mộng kinh doanh trong thành thì cũng đều không đả động gì đến con người.
Yêu tu ngộ thương người phàm cũng sẽ để lại nhân quả, lúc độ kiếp không yên ổn đâu.
Đại yêu vô cùng yêu quý lông vũ, sẽ không tự tay hủy đi tiền đồ của mình đâu.
Lộ Dao: “Giao nhân thì liên quan gì đến căn phòng này?”
Trì Cửu Mộng: “Không biết Trạch Duyên đã nói với ngươi chưa, căn phòng này luôn chuyển động không ngừng, cũng như đêm thấy biển Giọt Lệ, ngày gặp vịnh Nghê Loan vậy. Gần đây Nghê thành xuất hiện hiện tượng giao nhân bắt cóc người phàm, vì để bảo vệ an toàn của khách nên căn phòng này trước giờ đều không có người ở.”
Tình hình cũng y hệt những gì Trạch Duyên từng nói, đây là lần đầu tiên Trì Cửu Mộng thấy anh cố chấp như thế, cứ nhất quyết phải đặt căn phòng này.
Vốn Trì Cửu Mộng nghĩ với tu vi của Trạch Duyên thì cho dù bị giao nhân bắt đi thì đến lúc đó ai tẩn ai còn chưa biết được.
Ai ngờ lần này Trạch Duyên còn đưa theo một cô gái yếu ớt thế này, lại còn là một người phàm không hề có chút tu vi nào.
Trạch Duyên như một pho tượng, nếu như không phải vành tai vẫn còn đỏ ửng thì Lộ Dao sẽ cho rằng người này uống ngụm nước thôi mà cũng bị sặc chết đấy.
Lộ Dao: “… Bọn tôi biết rồi, nhất định sẽ chú ý hơn. Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Căn phòng này khác với những căn phòng bình thường, căn phòng lớn đến mức không thấy điểm dừng, ba mặt tường đều có cửa sổ, cũng có giường.
Trạch Duyên chỉ định căn phòng này đủ ba người ở.
Trước khi Trì Cửu Mộng rời khỏi đây còn nói thêm một chuyện, đây không phải là lần đầu tiên giao nhân bắt người.
Khoảng nửa năm trước tiểu công tử của Tạ phủ cũng bị giao nhân bắt đi, từ đó về sau không quay về nữa.
Vị tiểu công tử đó tên Tạ Tử Lê, vừa tròn mười sáu, vốn tu hành trong Linh Tiêu kiếm phái ở ngoại thành.
Nửa năm trước vào sinh thần của Tạ lão thái thái, Tạ công tử về phủ để mừng sinh nhật trưởng bối, kết quả lại bị giao nhân bắt đi, không rõ sống chết.
Cuối cùng Trì Cửu Mộng phiền phức kia cũng rời đi, đầu Trạch Duyên đã nghĩ ra tám mươi mốt cách giết Trì Cửu Mộng rồi nhưng lại không dám quay đầu nhìn Lộ Dao cái nào.
Lộ Dao nghĩ chắc chắn anh cần điều chỉnh cảm xúc của mình lại nên không qua đó làm phiền, cô ngồi dưới ngọn đèn, lấy từng món từng món một ra khỏi túi càn khôn.
Đan dược giá rẻ này cô phải đi dạo hết mấy sạp nhỏ mới mua được một đống như thế.
Trong đó có hai bình là đan dược dùng để giúp vết thương mau lành, nói không chừng sau khi Trình Diệp phẫu thuật xong có thể dùng đến.
Lộ Dao không mua được Sấu Thân đan, nhưng lại có Hoán Nhan đan và Dịch Dung đan nên mua mỗi loại một bình.
Túi càn khôn mà nhân viên cần Lộ Dao cũng đã mua một chồng.
Còn những thứ như Truyền Âm ngọc phù, Lưu Ảnh ngọc phù Lộ Dao cũng mua mấy cái.



Bạn cần đăng nhập để bình luận