Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 668 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 5



Chương 668 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 5




Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 5
Hai tiếng bộp bộp, hai con zombie lần lượt ngã xuống, một cái đầu lăn lông lốc đến bên chân Ti Kim.
Răng của nó vẫn còn đang run rẩy.
Ti Kim giơ chân lên đá bay củ khoai tây thối lăn tới. Củ khoai tây thối va vào một củ khoai tây thối khác gần đó, dịch nhờn trắng trắng đỏ đỏ trộn với nhau, biến thành một bãi trứng thối xào cà chua.
Tô Linh ngước lên, trông thấy bản thân hết sức nhếch nhác trong đôi mắt màu vàng bình tĩnh không gợn sóng của chàng trai thì bỗng suy sụp: “Cậu chạy đi đâu vậy hả?”
Giọng của khách hàng mang theo tiếng nức nở dù đã cố kìm nén lại nhưng vẫn rõ ràng.
Ti Kim giật mình: “Cô sao vậy?”
Anh ta chắc chắn khách hàng không bị cắn mà.
Sau lưng Tô Linh truyền đến một tiếng động vang dội của kệ hàng bị đổ làm cô ấy sợ đến ba chân bốn cẳng chạy hai bước trốn sau lưng Ti Kim.
Ti Kim: “...”
Hai đứa bé một thấp một cao bước ra khỏi kệ hàng, đứa cao tầm mười bốn mười lăm tuổi, đang kéo theo một bé gái khoảng sáu bảy tuổi.
Quần áo trên người hai đứa nhóc rách rưới, gầy đến mức gần như biến dạng, trên mặt và trên cơ thể đầy vết ố bẩn, chúng đang tròn mắt nhìn Ti Kim.
Tô Linh từ sau lưng Ti Kim thò đầu ra: “Chúng là?”
Ti Kim: “Hai đứa bé bị mắc kẹt ở đây, lúc nãy suýt thì bị cắn rồi.”
Tô Linh ngạc nhiên ngước lên: “Vậy là cậu đi cứu chúng hả?”
Ti Kim im lặng một giây rồi chần chừ gật đầu.
Vốn dĩ anh ta không định xen vào nhưng vẫn không nhịn được nhìn một cái lúc cảm nhận được hai đứa bé.
Tiến vào tầng hầm, Ti Kim đã nắm chắc được tình hình ở tầng lầu này, anh ta hoàn toàn tin chắc rằng mình sẽ không để Tô Linh bị thương. Kết quả lại làm khách hàng chịu sự sợ hãi to lớn, còn suýt khóc nữa.
Lòng Ti Kim dù ít dù nhiều gì cũng thấy hơi thất vọng về bản thân.
Đây quả thật là sai sót cực lớn trong công việc, anh ta không dám tưởng tượng hậu quả khi Harold biết được chuyện này.
Cuối cùng cảm xúc căng thẳng của Tô Linh cũng thả lỏng, vịn tay Ti Kim mềm nhũn trượt xuống ngồi bệt xuống sàn: “Cậu nên nói với tôi một tiếng chứ, quay đầu lại không thấy cậu đâu tôi sợ muốn chết luôn, còn tưởng cậu bị zombie bắt đi rồi.”
Ti Kim sững sờ đứng đó một lát sau mới nói: “Xin lỗi, làm cô sợ rồi.”
Tô Linh mỏi mệt vuốt mặt, vịn kệ hàng đứng lên: “Thôi bỏ đi, cậu cũng vì cứu người. Có điều nếu lần sau có tình huống thế này tốt nhất nên nói một tiếng với người đồng hành bên cạnh để đối phương khỏi lo.”
Biểu cảm của Ti Kim hơi sượng, vốn còn tưởng cô ấy muốn khiển trách anh ta không bảo vệ tốt cho cô ấy, ai ngờ là vì lo lắng?
Dù là người lạ mới gặp nhau lần đầu, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa, dù chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ không đáng nhắc tới nhưng vẫn sinh ra mối liên kết tình cảm nhỏ bé.
Hình như Ti Kim chợt hiểu ra nguyên tắc làm việc lúc trước Harold đã nhấn mạnh nhiều lần, nhân viên chạy vặt nhận đơn thì phải ưu tiên chịu trách nhiệm với khách hàng.
Ở thế giới cực kỳ không ổn định với con người này, mỗi lần khách hàng đặt đơn đều là một lần gửi gắm sự tin tưởng.
Lúc nãy anh ta vứt khách ở một bên đi cứu cặp anh em kia, có lẽ sai sót này còn nghiêm trọng hơn hành vi của Chiếu Dạ hôm qua.
Tô Linh thấy mãi sau mà Ti Kim chẳng nói năng gì thì thấy hơi lạ: “Cậu sao vậy?”
Ti Kim giơ tay lên bịt mắt: “Tôi đang tự kiểm điểm.”
Tô Linh: “Hả?”
Ti Kim: “Cô nói đúng, thân là nhân viên chạy vặt thì không nên tùy ý bỏ lại khách hàng trong giờ làm việc, bỏ mặc họ ở đó còn mình thì chạy đi thỏa mãn lòng hư vinh và cảm giác chính nghĩa mà bản thân mình cho rằng là vậy. Dù có tình huống cần phải rời đi ngay cũng nên trịnh trọng xin lỗi rõ ràng với khách hàng.”
Tô Linh bị thái độ quá đỗi thành khẩn của Ti Kim làm thấy ngại, lòng cô ấy cũng sửng sốt không thôi.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt nghiêm túc hơn cả sự mong đợi, nhân viên chạy vặt mạnh mẽ thẳng thắn, thậm chí còn xóa tan ấn tượng “trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo” khắc sâu trong lòng cô ấy!



Bạn cần đăng nhập để bình luận