Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1209 -



Chương 1209 -



Kết quả chiều hôm sau, thợ đan già nhờ Đồng Chí Minh cho Lộ Dao thêm một chiếc giỏ đựng rau, cũng coi như là tặng cô một món quà nhỏ đặc biệt.Kiến thức sinh tồn của người già là vứt bỏ hết tất cả xem xét về công lợi, nắm giữ mọi thiện ý, chỉ cần có thể sống tiếp thì đó chính là thắng lợi.Thuở Lộ Dao mới đến thị trấn Đồng Hoa, đa phần là thấy dân quê ngốc nghếch thiển cận, sau này lại cảm thấy họ chân chất lương thiện.Người dân và cuộc sống tại thị trấn nhỏ dưới quê, giản dị nhưng cũng phức tạp, bình yên những không hề thiếu sức sống.Sau này thợ đan Chu lại xoay vòng làm thuê cho rất nhiều nhà, sau đó nghe nói có cán bộ thôn đã đặc biệt đến tìm ông ấy muốn làm thủ tục phụng dưỡng người già cho ông ấy, làm xong thì mỗi tháng có thể nhận được mấy trăm đồng đồng hoa tiền sinh hoạt.Đừng xem thường mấy trăm đồng đồng hoa này, đó là số tiền thợ đan Chu làm thuê ở chỗ khác, không ngủ không nghỉ gần nửa tháng mới có thể kiếm được đấy.Nhưng thôn không đông dân nên không phải lúc nào cũng có.Vào một chiều hoàng hôn gió thu đìu hiu, Lộ Dao tản bộ đến nhà thợ đan Chu đang làm thuê tán gẫu với ông ấy vài câu rồi tặng cho ông ấy một tấm thẻ bài màu đen.Tầm nửa tháng trôi qua, một buổi sáng tinh mơ nọ, Lộ Dao phát hiện trong góc lâm viên đã có thêm một cây lựu non.Thợ đan Chu bôn ba nửa đời, kiếm cơm bằng nghề đan lát, điều ước cuối cùng lại mong mình biến thành một cây lựu.Ông ấy cô độc một mình, vẫn cầu mong nhiều con nhiều phúc.Nhưng thợ đan Chu không hề ở mãi trong lâm viên của Lộ Dao, sau khi tìm hiểu tình hình của ông ấy, cán bộ thôn đã tìm một căn nhà cũ để sắp xếp cho ông ấy.Có người thuê thì thợ đan Chu vẫn sẽ đeo chiếc gùi nặng ấy đến tận nhà, lúc rảnh mới tìm đến chốn bí mật biến thành một cái cây, trốn trong lâm viên ngẩn người....Khí hậu của thị trấn Đồng Hoa khá giống với thành phố Dao Quang, xuân thu ngắn, hạ đông dài.Mùa thu đầu tiên ở thị trấn Đồng Hoa, Lộ Dao đã lén quan sát thợ đan Chu và đập quả hồng, phơi mứt hồng trong lúc rảnh rỗi.Thời tiết lặng lẽ chuyển động, trời bắt đầu trở lạnh, Lộ Dao cũng dần không thích ra khỏi nhà.Sáng hôm nay, bà cụ Tô dẫn một người đàn ông trung niên đến cửa hàng cho thuê người máy.Người đàn ông họ Phùng, là danh gia vọng tộc của thị trấn.Mục đích của ông ấy cũng đơn giản, tìm Lộ Dao hỏi thuê vài người máy bếp núc.Nhà của Phùng Phong gần khu hoạt động cho người cao tuổi, bên đó xây một cái lều to, thỉnh thoảng thôn dân sẽ cùng nhau nấu cơm ăn tại đó.Nhà Phùng Phong định nấu kẹo mè xửng, cần thuê người phụ gọt khoai lang.Ngày xưa toàn là người già trong thôn phụ giúp, năm nay có người máy rồi, thời tiết còn lạnh nữa nên Phùng Phong định thuê người máy dùng.Kẹo mè xửng là một món kết dính được xào ra từ khoai lang và mạch nha, thêm đường chảy màu đen có mùi thơm riêng biệt.Lộ Dao từng ăn hồi nhỏ rồi, sau này sống trong thành phố nên ít thấy.Phùng Phong thuê ba người máy bếp núc, lại thêm hai người máy dọn dẹp, trước khi đi còn mời Lộ Dao tối đến khu hoạt động cho người cao tuổi ăn chè trôi nước và kẹo mè xửng.Lộ Dao không từ chối được bèn đồng ý tối sang xem thử.Bảy tám giờ tối, Phùng Phong cố tình gọi điện thoại cho Lộ Dao gọi cô qua đó.Lộ Dao chỉ đành thu xếp chút rồi đưa Hải Nguyệt đi chung.Đêm đông, gió lạnh thấu xương.Lộ Dao bọc mình kín kẽ, đến khu hoạt động dành cho người cao tuổi, nói ít cũng đang có bốn năm chục người đang ngồi trên bờ đê, đa số là hộ dân sống gần đây, có người già cũng có người trung niên và trẻ con.Trong kho củi bên cạnh gác hai cái nồi sắt to đùng, nấu nước đường sôi ùng ục, viên chè trôi nước to bằng ngón tay cái đảo lộn bên trong, hương ngọt thơm phức của nước đường tỏa khắp bốn phương.Lộ Dao vừa đến đã thấy bà cụ Tô vẫy tay với cô.Cô đi qua ngồi kế bên bà cụ Tô.Mùa đông này bà cụ Tô không được khỏe, cứ bệnh mãi, nhưng tối nay lại hào hứng hiếm thấy, kéo Lộ Dao đốt lửa sưởi ấm.Mọi người ngồi tầm nửa tiếng, chè trôi nước trong nồi đã có thể vớt ra.Có người bưng tới hai cái chén đưa cho Lộ Dao và bà cụ Tô.Viên chè trắng tròn đựng trong chén nhựa dùng một lần, nước đường dính và đậm vị bao quanh. Lộ Dao cầm đũa gắp lên cắn một miếng, mềm dẻo dính răng, thơm nồng khắp khoang miệng.Ngon là ngon thật, đông vui cũng là đông vui thật!Bốn năm chục người, người ngồi bệt người ngồi xổm hoặc ngồi gom tụ vào nhau, cùng ăn chung một nồi chè trôi nước, nói về mấy chuyện vặt vãnh tầm thường.Nhân gian khói lửa, cũng chỉ vậy thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận