Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 928 -



Chương 928 -




Del lấy thêm đủ bộ &LTB;á Tước Monte Cristo>, lại mua cả bộ &LTTây Du Ký>, mua luôn tập thơ mới ra.
Không nói Gus và Carney, các khách hàng lựa sách ở bên cạnh cũng sốc ra mặt.
Mặt nạ sắt thép rất khó biểu đạt cảm xúc, nhưng hành động đưa mắt nhìn sang và động tác chậm dần của mọi người chắc chắn là đang bày tỏ “sự ngạc nhiên, kinh hoàng”.
Tù nhân lấy sách xong thì đến phòng đọc thử, 0666 không muốn chung phòng với tù nhân nên ôm cả bộ &LTBá Tước Monte Cristo> trong tay, loay hoay nhìn kệ sách.
Lộ Dao thấy anh ta đứng đó lâu quá, đúng lúc cũng không có khách đến thanh toán nên cô chủ động đi qua giới thiệu: “Hôm nay tiệm lên kệ hai bộ sách mới, một trong số đó ngang ngửa bộ &LTB;á Tước Monte Cristo> trong tay anh.”
0666 từ chối khéo: “Bộ này đủ để đọc thật lâu rồi, tôi chỉ muốn mua thêm một tập thơ.”
Trước khi đến đây, 0666 đã gặp đồng nghiệp trên đường.
Anh ta thấy đồng nghiệp mua tập thơ của Borges, đồng nghiệp nói anh ta mua sách khác, họ có thể đổi với nhau để đọc.
Sách thì hay rồi đó, chỉ là giá cao quá.
Làm như vậy có thể tiết kiệm không ít tiền, còn có thể đọc được nhiều loại sách khác nhau.
Lộ Dao: “Anh không có hứng thú với Borges sao?”
0666 hơi xấu hổ: “Cũng không phải.”
Cứ thấy không tiện nói rõ suy nghĩ đó cho bà chủ biết.
Lộ Dao không hỏi thêm nữa, dẫn 0666 đến trước kệ sách có sách mới hôm nay, rút một tập thơ mới chẳng có mấy khách hàng chú ý ra.
Vì cuốn sách này không được quảng cáo trên banner khinh khí cầu nên có vẻ khách hàng cũng không quan tâm đến nó lắm. Dù nó chỉ có một cuốn, giá rẻ hơn nhiều so với bộ &LTTây Du Ký> bên cạnh, nhưng khách hàng vẫn sẽ vô tình lướt qua nó lúc lựa sách.
Trên ảnh bìa nền màu xanh đậm của tập thơ này là một bức tranh vẽ tay với một chiếc ngai vàng đổ nát, kiếm của kỵ sĩ bị gãy và một chiếc vương miện tinh xảo xinh đẹp treo nghiêng trên ngai vàng.
Lộ Dao lật ra một trang trong đó đưa đến trước mặt 0666: “Trên đời không chỉ có mỗi một nhà thơ, Borges không làm anh rung động thì thơ của Adonis cũng lộng lẫy y hệt.”
0666 đưa mắt nhìn lên trang sách đã hơi ố vàng, rũ mắt đọc một bài thơ tao nhã tráng lệ —
[Những lá cờ của tôi xếp thành một hàng, không vướng vào nhau... Tôi hạ lệnh cho sao trời, tôi cập bến quan sát. Tôi để cho chính mình lên ngôi, làm quân vương của gió.]
...
Lộ Dao kiên nhẫn đợi ở một bên, nhận ra 0666 đã đọc xong bài thơ &LTQu;ân Vương Của Gió>, cô lại lật ra một trang nữa: “Bài <Đừng Dịu Dàng Bước Vào Màn Đêm Bình Yên Ấy> cũng là bài thơ tôi rất thích.”
[Đừng dịu dàng bước vào màn đêm bình yên ấy, nhiệt huyết không thể bị ánh chiều não nề che khuất. Gào thét đi, gào thét, chửi rủa sự nhạt nhòa của bình minh...]
0666 nhanh chóng đọc lướt qua con chữ trên trang sách, không chờ Lộ Dao giới thiệu tiếp, anh ta cướp lời nói: “Tôi mua! Mua cuốn này!”
Lộ Dao lùi về sau một bước: “Có phải anh hơi căng thẳng không?”
0666 mất tự nhiên khẽ ngẩng đầu lên, rồi lại chậm rãi cúi xuống: “... Rõ ràng lắm hả?”
Lộ Dao lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng: “Thật ra không cần căng thẳng vậy đâu. Anh đọc thêm đi rồi hẵng quyết định có mua hay không, dù đọc rồi không muốn mua cũng không sao.”
Nói xong câu này, Lộ Dao không đứng canh bên kệ sách nữa, quay người đi về quầy thu ngân.
0666 chậm rãi thở phào một hơi.
Cơ thể người máy sẽ không có hít thở, đó chỉ là hành động theo thói quen của anh ta mà thôi.
Quả thật 0666 là một người mắc chứng sợ xã hội nhẹ, lúc đi làm đối mặt với tù nhân còn đỡ, dù sao cũng toàn là tội phạm cực kỳ ác độc, nhưng khi đối diện với người nguyên sinh như bà chủ đây thì anh ta luôn thấy căng thẳng.
Nhưng sau khi 0666 đổi cơ thể người máy, trạng thái này đã rất ít xuất hiện, dù thỉnh thoảng vẫn thấy căng thẳng nhưng cũng giấu cho qua chuyện do cơ thể người máy không biểu cảm được, chưa từng có ai phát hiện.
Nhưng bà chủ vậy mà nhìn ra.
0666 không nán lại tiệm sách quá lâu, anh ta lấy một bộ &LTB;á Tước Monte Cristo> và tập thơ Lộ Dao giới thiệu, quét quang não rồi vội vã rời đi.
Không lâu sau, Del, Carney và Gus cũng ra ngoài.
Del và Carney đều cầm một đống sách, Gus hai tay trống không, quả thật anh ta không có dư nhiều tinh tệ.
Lúc Lộ Dao bỏ sách vào túi, Carney tìm cô nói chuyện.
Tên này hơi xởi lởi, còn rất lắm lời nữa.
Đột nhiên Carney chú ý thấy bên cạnh quầy thu ngân có một bảng nhắc nhở sự kiện màu vàng sáng: “Hai mươi túi đựng sách có thể đổi một cuốn sách mới bất kỳ ở tiệm, sách gì cũng được?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận