Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 247 - “Còn tưởng không thể lên mạng nữa, sợ chết ông đây!” 2



Chương 247 - “Còn tưởng không thể lên mạng nữa, sợ chết ông đây!” 2




“Còn tưởng không thể lên mạng nữa, sợ chết ông đây!” 2
Hôm ấy thời tiết trong lành, Cơ Trang bế quan ra ngoài, vốn đã hẹn với Vũ Lăng tụ họp ở Thiên Hương lâu trong thành.
Bản thể của hắn ta là hoa, lúc tu luyện sẽ thích thanh tịnh trong núi hơn.
Xuất quan cũng là đi xuống núi, giữa đường trông thấy một chiếc xe ngựa bị lật ngã ở khe núi. Con ngựa kéo xe đập vào tảng đá gãy cổ. Xe phu và bà lão trên xe chết hết, chỉ có thiếu nữ được bà lão bảo vệ cẩn thận trong lòng còn lại hơi tàn.
Cơ Trang ôm thiếu nữ trong lòng bà lão ra, rồi dùng yêu lực trị thương cho nàng ta.
Hôm đó, Cơ Trang không đi gặp Vũ Lăng.
Hắn ta muốn đưa thiếu nữ về nhà, nhưng nàng ta bướng bỉnh không chịu. Thế nên Cơ Trang kiên trì chờ đợi bên khe núi với nàng ta, chờ người nhà nàng ta đến.
Từ bình minh đến hoàng hôn, mãi đến khuya người nhà nàng ta mới đến. Cơ Trang lặng lẽ ẩn mình trong góc tối đưa mắt tiễn nàng ta về Lục phủ trong thành.
Lúc ấy Cơ Trang vẫn chưa biết nàng ta là Ngọc Dao tiên tử chuyển thế lịch kiếp. Tên ở nhân gian của nàng ta là Lục Dao, con gái duy nhất của phú thương Lục Chí Viễn ở Lăng thành.
Kể từ đó trở đi, thỉnh thoảng Cơ Trang sẽ xuống núi đi thăm nàng ta.
Hình như nàng ta chỉ thích mỗi hoa sen.
Trong hồ ở hậu viện Lục phủ trồng toàn là sen. Sáng sớm và chiều tối, Lục Dao đều thích ngồi bên hồ nghịch nước ngắm hoa.
Cơ Trang từng hóa ra bản thể cắm rễ ở Lục phủ, nhưng nàng ta không thấy hắn ta. Trong mắt nàng ta chỉ thấy một hồ đầy hoa sen, dù có ngắm cả đêm ngày cũng không chán.
Sau này có một lần, cuối cùng Cơ Trang cũng không kìm được mà hiện thân trước mặt Lục Dao. Nàng ta giật mình nhưng không hề sợ hãi, còn về phòng lấy một đĩa bánh cho hắn ta.
“Lộ Dao...”
Trong Lưu Ảnh ngọc phù truyền đến giọng của Toàn Phong, Cơ Trang chợt bừng tỉnh từ trong hồi ức.
Phải rồi, nữ tử này tên Lộ Dao.
Không phải Lục Dao, mà là Lộ Dao.
Cơ Trang chống tay lên trán, phiền lòng nhắm mắt. Nếu không phải, vậy tại sao lại có tướng mạo và tên giống nàng?
...
Lộ Dao mất một ngày, tháo bàn phím mới được Lưu Sinh luyện chế từ tài liệu về tu chân giới, rồi dùng năng lực mô phỏng ra linh kiện tương tự, ráp thành một lô bàn phím mới.
Cường độ của bàn phím này đã gần bằng bàn phím đặc chế, nhưng mãi cũng không bằng nó.
Lộ Dao từng ngẫm nghĩ nguyên nhân. Có lẽ là vì cô không hiểu hết về luyện khí, linh kiện bắt chước cũng chỉ có vẻ ngoài.
Lộ Dao cũng từng dùng thử ma pháp phục khắc, vách thế giới đột nhiên xuất hiện, bàn phím làm ra từ ma pháp phục khắc thua xa bàn phím đặc chế, thậm chí còn chẳng bằng thành phẩm cô dùng linh kiện mô phỏng lắp ráp ra.
Chúc phúc của nữ thần Fulla trông có vẻ là một năng lực cực kỳ tiện lợi, nhưng nó có một ngạch cửa nho nhỏ — Người sử dụng phải không ngừng học hỏi, tìm hiểu quy tắc mặt tối của mọi sự vật trên thế giới thì năng lực này mới có thể phát huy giá trị cực đại của nó.
Lộ Dao cần cù tạo bàn phím hết một ngày, mong chúng có thể kiên trì đến ngày hẹn giao hàng với Lưu Sinh.
...
Sau khi đóng cửa ba ngày, quán Internet Cafe vượt thời không lần nữa mở cửa kinh doanh.
Lúc trước, suy nghĩ của bà chủ và nhân viên dồn hết vào việc sửa sang cửa hàng, vẫn chưa kịp nghĩ phương án chèo kéo khách mới.
Sáng tinh mơ, cổng lớn quán net vừa mở ra, yêu chờ lâu ngoài cửa ùa đến.
“Ôi chao, cuối cùng cũng mở cửa rồi! Còn tưởng không thể lên mạng nữa, sợ chết ông đây!”
“Ta đã nói Lộ Dao không nhỏ mọn thế mà, qua vài ngày chắc chắn sẽ mở cửa!”
“Mấy hôm nay lo chết ông đây! Rau trong game chưa thu hoạch, thú nuôi trong hậu viện không cho ăn, còn bộ phim chưa cày xong nữa!”
“Quản lý quản lý, nhanh mở máy cho ta! Không chờ nổi nữa!!!”
...
Chúng yêu nhốn nháo chen vào cửa lớn quán net rồi lại đột ngột dừng ở cửa, lui ra ngoài nhìn bảng hiệu một cái để xác nhận mình không đi lộn chỗ.
Tiến vào lại thì dần hiểu ra.
Hay thật, họ còn tưởng lần trước mọi người đắc tội nặng với bà chủ nên cô nổi giận đóng cửa.
Người ta không chỉ không giận, mà còn bỏ thời gian trùng tu cửa hàng mới toanh, lắp thêm máy mới, cũng đã đổi sang bàn phím dành cho yêu hứa lần trước luôn rồi.
Tầng một nhiều máy, chơi game thoải mái, bàn phím mới dùng rất mượt. Chỉ là học đánh chữ bằng bàn phím vẫn cần phải có thời gian.
Không thích tầng một ồn ào, tầng hai còn có phòng riêng yên tĩnh. Hơn ba mươi máy, chưa được một tiếng đã hết chỗ rồi.
Lần nữa khởi nghiệp rầm rộ ngoài dự đoán của nhân viên, Trình Diệp báo tin vui trong nhóm, mọi người thở phào nhẹ nhõm theo.
Toàn Phong và Ma Bảo trốn sau kệ hàng quầy bar, không muốn kinh doanh.
Sao toàn là Yêu tộc thối đến không vậy?
Thấy mà bực bội.
Lộ Dao không chiều theo họ, đang định làm công tác tư tưởng cho hai Ma tộc tiêu cực lãn công thì bỗng dưng Trình Diệp đứng dậy: “Bà chủ, có người tìm.”
Lộ Dao quay đầu lại, có hai người đang đứng ở cổng.
Cô thấy Cơ Trang tóc bạch kim áo đỏ trước, sắc mặt cứng đờ. Sao tên điên này lại tới nữa rồi?
Bên cạnh Cơ Trang còn một người nữa.
Một chàng trai có gương mặt gầy gò nhưng anh tuấn, bộ quần áo màu đen ôm gọn chiếc eo thon và đôi chân dài, trông khá phong phanh, tóc đen buộc cao bằng phát quan bạc. Anh lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh, cũng sắp vào cửa rồi nhưng lại không chịu để đối phương vào trước.
Hai bên âm thầm đọ sức, một tấc cũng không chịu nhường.
Lộ Dao hơi sững sờ, xoay người đi ra ngoài.
Chàng trai tóc đen áo đen có đôi mắt màu đỏ diễm lệ, không hề giống người trong ký ức của Lộ Dao. Nhưng cô lại có cảm giác lạ, rằng đây là anh.
Chàng trai ấy như nhận ra ánh nhìn chăm chú ở phía trước, giảm bớt nhuệ khí trên người mình, quay đầu nhìn qua.
Lộ Dao khựng chân lại.
Nhưng anh không nhìn cô, mày cong xuống, lạnh lùng nói: “Thấy bổn tôn còn không qua đây?”
Ma Bảo, Toàn Phong sượt ngang qua bên cạnh Lộ Dao, chạy về phía chàng trai tóc đen ở cửa như chim non về rừng.
Lộ Dao nghiêng đầu nhíu mày, hơi băn khoăn.
Chàng trai mặc đồ đen kia là Ma Tôn, nhưng hình như anh hoàn toàn không quen biết cô.
Cô nhận nhầm người rồi à?



Bạn cần đăng nhập để bình luận