Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1175 -



Chương 1175 -



Một người chăm sóc hai người không thể động đậy, ắt phải chịu áp lực kinh khủng về mặt thể lực lẫn tâm lý.Chỉ là đa số người dân sống trong thị trấn này đều có một cảm giác khù khờ tự nhiên, đối mặt với khó khăn, dù lòng có oán trách thì vẫn sẽ lẳng lặng chịu đựng.Người sống ở thị trấn Đồng Hoa có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy được hoa màu ngoài đồng, cơm trắng trong nồi, họ không có quá nhiều kiến thức, ít như cỏ dại sinh trưởng trong ruộng ấy.Họ chưa từng nghĩ sẽ phản kháng lại khó khăn của cuộc sống, mà chỉ biết cắm đầu cắm cổ leo qua ngọn núi nặng này.Như ông Dư Hoa đã viết trong <Ph;ải Sống>, sức mạnh của “sống” không phải đến từ tiếng gọi, cũng không phải đến từ sự tiến lên mà là sự nhẫn nhịn.Có đôi khi Lộ Dao cảm thấy người dân ở thị trấn Đồng Hoa giống như một cuốn &LTPhải Sống> sống vậy.Buổi chiều, Lộ Dao đưa Aspirin đến nhà họ Điền một chuyến, chính là nhà của nàng dâu thôn dân bàn tán hồi sáng.Cô muốn xem tình hình của hai người già, tối qua sợ quá chừng, ban ngày nhớ lại vẫn thấy hơi ớn nhưng trốn tránh không phải cá tính của cô, vướng mắc trong lòng càng lớn thì càng nên sớm làm rõ.Lộ Dao đi men theo đường cái, được nửa đường thì gặp vài thôn dân, nghe họ nói định đến nhà họ Điền xem cái thì cô mỉm cười nói thuận đường rủ đi chung.Nhà của nhà họ Điền là một biệt thự nhỏ hai tầng, mặt tường ngoài có dán gạch tráng men, cũng gần khu hoạt động dành cho người cao tuổi.Lúc họ đến, cô con dâu của nhà họ Điền đang ăn cơm trưa.Cô ấy đứng một mình bên bếp lò, tay cầm nửa bát cơm nhạt nhẽo vô vị, chỉ ăn kèm hai đĩa rau dưa, vẻ mặt mệt mỏi như ăn cơm là một chuyện cực kỳ đau khổ nhưng lại không thể không làm.Thấy có người đến nhà, con dâu nhà họ Điền để bát xuống, mời mọi người vào nhà ngồi.Thói quen của thôn dân là thích đứng tán gẫu mấy chuyện lặt vặt hồi lâu, ngồi cũng là ở nhà trên chứ không đến phòng ngủ của người ta.Nhưng ai cũng biết tình hình của nhà họ Điền, dường như con dâu nhà họ Điền cũng có rất nhiều lời muốn nói, đứng ở cửa nhà hàn huyên mấy câu rồi quay người dẫn mọi người đến nhà phụ thăm người già.Đẩy cửa phòng ra, mùi nấm mốc bí hơi lẫn với mùi hôi khó diễn tả xộc ra làm người vào phòng khựng chân lại, ngay sau đó lại vờ như không có gì mà đi vào.Lộ Dao muốn xem tình hình của người già kia, bèn bước nhanh hơn hai bước dừng ở đầu giường.Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ trải đệm dày, một người gầy khô chỉ còn da bọc xương như hạt khảm trong trái cây bị thối, nhăn nheo khô khốc, thậm chí bề ngoài còn chẳng có sức sống như Lộ Dao thấy đêm qua.Con dâu nhà họ Điền bước lên vén chăn trước ngực của cụ già ra để lộ khung xương gầy, mùi hôi của trái cây giập nát càng nồng hơn.Có người chịu không nổi nôn khan, vội vàng quay người chạy ra ngoài.Lộ Dao đi ra theo thôn dân, một người bệnh yếu ớt không có ý thức như vậy chẳng thể ra ngoài vào đêm khuya, lê lết vài dặm tìm đến chỗ ở của cô.Nhưng cái bóng tối qua lại cực kỳ giống với cụ già trên giường, chắc không nhận nhầm đâu.Thôn dân ngồi trong nhà trên một lát thì cơn buồn nôn đó mới dần giảm đi, ngay sau đó lại đi vào một căn phòng khác, trong phòng có một cụ già khác đang nằm.Con dâu nhà họ Điền vào trước tiên, nhìn lên giường bệnh một cái thì hơi hoảng sợ.Mẹ chồng của cô ấy vậy mà mở mắt.So với ba chồng phòng kế bên, thỉnh thoảng mẹ chồng sẽ tỉnh lại nhưng không thể nói chuyện.Con ngươi đục ngầu của bà ấy run rẩy, như cảm nhận được trong phòng có rất nhiều người, đôi môi tái đến mức gần như chẳng thể nhìn thấy gắng sức đóng mở, tiếc là chẳng có ai nghe thấy giọng của bà ấy.Người trong phòng đều thấy xót thương, con dâu nhà họ Điền ề à tâm sự chuyện chăm sóc hai cụ già, cô ấy biết có vài thứ không nên nói ra ngoài nhưng nén trong lòng cũng khó chịu, việc bẩn việc nhọc gì cũng toàn là cô ấy làm hết, còn không cho oán trách vài câu ư?Nói khó nghe hơn thì những ngày tháng này, chẳng phải chỉ đang chờ tắt thở thôi sao?Lúc mọi người nói chuyện, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cụ già.Lộ Dao không ở đó quá lâu, cô quay người đi ra ngoài, đứng dưới hiên nhà nhìn núi đá đối diện.Không lâu sau, thôn dân cũng ra ngoài theo con dâu nhà họ Điền.Thôn dân khuyên cô ấy ăn cơm đầy đủ, nếu không thì sẽ không có sức để chăm sóc hai cụ già nằm bệnh kia.Con dâu nhà họ Điền lắc đầu, mặt mày khổ sở: “Không phải tôi không muốn ăn mà thật sự ăn không vào. Có khi đang nấu nướng đột nhiên nhớ tới lúc giúp họ thay tã thì nôn khan.”Không liên quan đến tâm trạng, hoàn toàn là phản ứng sinh lý.Có người gợi ý cho cô ấy: “Cô thấy người máy bà Lộ dẫn theo bên cạnh lúc nãy không? Thuê một con đi, một tiếng cũng đỡ, ít ra có thể giúp cha mẹ chồng cô thay đồ rửa mình.”Aspirin được coi là “người nổi tiếng” trong thôn, thỉnh thoảng thôn dân thấy anh ta đẩy Dư Tú Lan đi dạo trên đường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận