Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 680 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 2



Chương 680 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 2




“Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 2
Bên trong chiếc túi nhựa là ba chiếc thùng giấy màu nâu được đặt chồng lên nhau, vỏ bọc của hai phần nguyên vật liệu kia y hệt nhau, trên thùng giấy còn có các nhãn dán phân loại nữa.
Thùng dưới cùng có viết là “vật dụng hàng ngày”, thùng thứ hai là “thức ăn và đồ ăn vặt”, còn thùng trên mặt là “thức ăn đã được nấu chín”.
Tống Húc và Chu Minh Dương nhìn chằm chằm thùng thức ăn đã được nấu chín, Đường An Kỳ mở chiếc thùng đồ dùng hằng ngày ở dưới cùng ra, còn Khương Nghệ Phỉ thì mở thùng thức ăn và đồ ăn vặt.
Đường An Kỳ liếc nhìn sang Tống Húc đang nóng lòng muốn mở thùng thứ ba, chỉ cảnh cáo một câu: “Xem từng món một!”
Đường An Kỳ mắc một tật xấu chính là bình thường khi ăn gì đó thì luôn thích để thứ ngon nhất để ăn cuối cùng, vì thế cô ấy cũng để chiếc thùng thú vị nhất lại cuối cùng, còn muốn mọi người cùng xem nữa.
Tống Húc nhìn sang chiếc thùng giấy nằm trước mặt Đường An Kỳ, đưa tay ra lấy một chiếc điện thoại nhỏ gọn, vừa bật nút nguồn lên thì ánh sáng chói lóa lập tức lan ra khắp căn phòng.
Đường An Kỳ đưa tay ra che mắt lại, nghiêng người tránh đi ánh sáng chói mắt đó: “Trời ạ, sao lại sáng thế này.”
Tống Húc đưa chiếc đèn pin trong tay lên ngắm nhìn một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Đây là đèn pin cầm tay dùng năng lượng mặt trời.”
Chu Dương Minh lấy một túi lạp xưởng thơm ngon đã được hút chân không từ trong thùng giấy nằm trước Khương Nghệ Phỉ, một túi có mười cây lạp xưởng, ngoài ra còn có bốn miếng thịt bò nguyên vị, mỗi miếng đều nặng nửa cân, trên bao bì còn dán hướng dẫn sử dụng: Sản phẩm được đóng gói đặc biệt, bảo quản ở nhiệt độ bình thường là được, thời hạn sử dụng là sáu ngày.
Bên dưới cùng của bao bì có in ngày sản xuất, dùng từ ngữ và chữ số thông dụng nhất của nước Hoàng Kim để viết, ngày sản xuất là hôm nay.
Ngoài ra còn có một phần gia vị được đóng gói chung với mấy miếng thịt bò đó, gồm một củ tỏi vẫn chưa lột vỏ, muối, tiêu, một miếng mỡ bò nặng hai mươi gram và một bó hương thảo.
Khương Nghệ Phỉ nuốt một ngụm nước bọt: “Thịt bò tươi như thế, còn là thịt bò nguyên vị nữa. Rốt cuộc cửa hàng dịch vụ chạy vặt có lai lịch thế nào vậy?”
Đường An Kỳ nói: “Lần đầu tiên tôi và Tống Húc gặp Lộ Dao là ở gần khu phố Kim Trúc, hai chúng tôi bị nhốt trên lầu của một cửa hàng bách hóa nên đã cầu cứu cô ấy, còn hứa là sẽ tặng cô ấy nguyên vật liệu mà mình tìm được xem như thù lao.”
Tống Húc nói tiếp: “Lúc đó cô ấy từ chối thẳng thừng, nói là mình không thiếu nguyên vật liệu, còn tặng cho hai chúng tôi hai tấm danh thiếp nữa. Hai túi nguyên vật liệu to như thế, tất cả đều là những thứ ăn được, dùng được mà cô ấy lại không động lòng chút nào. Tôi nghĩ thầm cô gái này phải rộng lượng đến mức nào cơ chứ. Sau đó khi quen biết với nhân viên chạy vặt của cửa hàng thì tôi mới biết ai nấy cũng rất giỏi giang, xử lý đám zombie ngoài kia mà cứ như đang thu hoạch khoai tây vậy, tôi dần nhận ra một điều là họ không thiếu nguyên vật liệu thật, nói đúng ra là không thiếu năng lực để thu thập nguyên vật liệu. Bây giờ xem ra lai lịch của cửa hàng dịch vụ chạy vặt còn ghê gớm hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
Chiếc thùng giấy đang nằm trước mặt Đường An Kỳ còn có đèn năng lượng mặt trời, nhiên liệu dạng rắn, cây kéo nhỏ gọn tiện dụng, dao xếp, khăn giấy ướt, thậm chí còn có một chiếc chảo không dính mini có thể dùng để làm bò bít tết hoặc chiên trứng đều được, ngoài ra còn có một hòm thuốc nhỏ nữa.
Chiếc thùng mà Khương Nghệ Phỉ mở thì ngoài thịt bò và lạp xưởng ra thì còn có bánh mì kẹp mứt hoa quả, khoai tây chiên, sữa đặc, thịt hộp, cá hộp, bánh quy, còn có vài quả táo nữa.
Chu Minh Dương nói: “Táo cũng là loại trái cây có thể để khá lâu, nhưng số táo này trông vẫn còn khá tươi, chắc chắn mới hái xuống không lâu.”
Khi Khương Nghệ Phỉ nhìn thấy ngày sản xuất của bánh mì kẹp mứt hoa quả và khoai tây lát thì không che giấu nổi sự ngạc nhiên của mình: “Bánh mì mới được ra lò vào trưa nay, thời hạn sử dụng là sáu ngày. Có cần khoa trương đến vậy không!”
Bốn người họ nhìn nhau, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, không thể dùng bất cứ câu từ nào để diễn tả sự chấn động trong lòng mình.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt không thiếu nguyên vật liệu là một chuyện, nhưng Lộ Dao dám tặng những món đồ này cho họ một cách rõ ràng như thế thì cũng đồng nghĩa cô hoàn toàn không lo sau khi họ biết được tình hình này thì sẽ gây ra những chuyện bất lợi cho cửa hàng.
Đây là một sự tự tin tuyệt đối vào khả năng của mình.
Căn gác nhỏ chìm đắm trong sự tĩnh lặng, sau vài phút trôi qua, Đường An Kỳ đột nhiên nói: “Mau xem thử đồ ăn đã được nấu chín đi, tôi không còn dám tưởng tượng bên trong chiếc thùng đó chứa những món đồ gì rồi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận