Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 637 - Kết thúc ngày huấn luyện 4



Chương 637 - Kết thúc ngày huấn luyện 4




Kết thúc ngày huấn luyện 4
Lúc Lộ Dao thấy Đường An Kỳ và Khương Nghệ Phỉ thì rất ngạc nhiên: “Thì ra là hai người à?”
Đường An Kỳ đưa sang một chiếc túi nilon màu đen, trong đó có một túi khoai tây lát, một hộp bánh quy, còn có rất nhiều thức uống quý giá nữa.
Khương Nghệ Phỉ thì mang theo một túi chà bông heo, hai lon trái cây đóng hộp, cũng có vài lon nước uống.
Vốn Lộ Dao không định nhận nó, cô cũng đâu thiếu những món đồ này, hơn nữa với cư dân nước Hoàng Kim thì những thứ này có thể cứu mạng họ, nhưng khi cô nhìn thấy những gương mặt trẻ tuổi, nhiệt tình kia thì lại không biết nên từ chối thế nào, cuối cùng quyết định khi trả lễ thì sẽ đáp lại nhiều hơn.
Bốn sinh viên đại học này khá tò mò về cửa hàng dịch vụ chạy vặt nhưng cũng không nán lại đó quá lâu, nói vài câu với Lộ Dao rồi quay về ngay.
Chỗ ở mới của họ có diện tích không lớn lắm nhưng lại có một lầu. Trên lầu có giường và đồ dùng trong nhà, tạm thời có thể dùng nơi đó để chứa hàng và ở tạm.
Vấn đề duy nhất chính là cửa của hai cửa hàng đều bị hư hết rồi, không an toàn chút nào, nhưng họ lại không muốn từ bỏ vị trí tuyệt vời nằm cạnh cửa hàng dịch vụ chạy vặt này.
Sau khi thấy được thực lực của bà chủ và ba con rồng kia thì đám người Đường An Kỳ và Khương Nghệ Phỉ đều chắc được một điều, thực lực của nhân viên chạy vặt thâm sâu khó lường, cửa hàng dịch vụ chạy vặt chắc chắn là một cái đùi tốt nên ôm lấy.
Ở thành phố Cao Thăng này họ không nơi nương tựa, chi bằng đến đây lấy chút vận may, dựa dẫm cửa hàng dịch vụ chạy vặt thì cũng có thể thấy an toàn hơn.
Nhưng vấn đề của cửa chính bắt buộc phải giải quyết, đêm đầu tiên vào ở cả bốn người quyết định ở chung với nhau dùng những kệ hàng và cửa bỏ hoang để chắn cửa lại, đợi ngày mai sẽ đi tìm chiếc cửa mới thay vào.
Nếu là bình thường thì họ tuyệt đối không dám qua đêm ở những nơi như vậy.
Do lúc sáng sau khi dọn vào thì bốn người họ đã quan sát một vòng xung quanh đây, khi đó họ càng chắc chắn được rằng xung quanh cửa hàng dịch vụ chạy vặt an toàn hơn những nơi khác rất nhiều nên lúc này mới dám hạ quyết tâm.
--
Sáng sớm hôm sau ba chiếc xe van vượt qua ranh giới, đi từ thành phố Cao Thăng quay lại thành phố Kim Diệu.
Đường về của tiểu đội An Hạ rất thuận lợi, không hề gặp phải đám zombie nào quá lớn cả, sai khi vượt ranh giới rồi lại đi thêm ba tiếng hơn nữa, cuối cùng vào khoảng bốn giờ sáng đã đến được căn cứ Hy Vọng.
Ba chiếc xe lái thẳng vào trong căn cứ, đi khoảng mười phút thì dừng lại trước một dãy phòng thấp bé.
Nhân viên trong phòng trực ban nghe thấy tiếng động cơ thì bật đèn lên (loại đèn là đội tìm kiếm chuyên dùng) để hoan nghênh họ về.
Thấy cả ba chiếc xe đều đầy ắp đồ đạc thì nhân viên trực ban cười khúc khích chào hỏi An Hạ: “Đội trưởng An vất vả rồi.”
Sắc mặt An Hạ không được tốt lắm, chỉ nói vài câu với nhân viên trực ban rồi nhìn chằm chằm theo đống đồ đang được nhập kho, sau đó đưa đội viên của mình về ký túc xá nghỉ ngơi.
Đội tìm kiếm có một ký túc xá riêng, bình thường thì là một phòng hai người, được xem là nơi có điều kiện cư trú tốt nhất trong căn cứ.
Trong đội có rất ít thành viên là nữ, người ở cùng An Hạ đã ra ngoài làm nhiệm vụ vẫn chưa về.
An Hạ vừa về đến phòng thì lập tức đi tắm ngay, trên đường từ thành phố Cao Thăng về rất xui xẻo, không biết từ đâu bay ra một đàn chim phóng uế lên đầu bọn họ, khiến cả đầu cô ta cứ dính dính, lúc đó cũng không tìm được nơi để rửa sạch thứ trên đầu, suýt chút nữa đã làm cô tức chết.
An Hạ tắm rửa xong bước ra, nghe bên cạnh có tiếng nói chuyện.
Dù sao cũng đang trong thời buổi loạn lạc, có một căn phòng cho riêng mình đã không dễ dàng gì rồi, còn cách âm thì có thể nói là hoàn toàn không có, cũng không phân chia ký túc xá nam và nữ.
Phòng bên cạnh là phòng của Tạ Vũ và đội trưởng của một tiểu đội khác, bạn cùng phòng của cô là thành viên trong đội của đội trưởng ấy, họ đều đang làm nhiệm vụ vẫn chưa về.
Hiện phòng bên cạnh chỉ có một mình Tạ Vũ nên người đến tìm anh ấy cũng chỉ có giáo quan mà thôi.
An Hạ bước chầm chậm đến bức tường, khom người ghé sát tai vào, cô ta muốn nghe bên kia đang nói gì.
Trong căn phòng kia, Tạ Vũ vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, đi khắp phòng tìm khăn.
Lục Minh Tiêu ngồi trên ghế, mái tóc bạch kim hơi rối, đôi mắt đỏ như trăng máu, trên tay đang cầm tờ rơi của cửa hàng dịch vụ chạy vặt: “Các cậu đã gặp được cô ấy rồi.”
Tạ Vũ quay đầu lại: “Hả, ai cơ?”!



Bạn cần đăng nhập để bình luận