Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 603 - [Bạn có nhiệm vụ mới!] 1



Chương 603 - [Bạn có nhiệm vụ mới!] 1




[Bạn có nhiệm vụ mới!] 1
Chu Minh Dương nghĩ ngợi khá nhiều, cắt ngang Khương Nghệ Phỉ, nhìn Lộ Dao: “Mạo muội hỏi một câu, lúc nãy chị nói chạy vặt là cái gì vậy?”
Khương Nghệ Phỉ hứng thú với chuyện này: “Đúng đúng đúng, tôi cũng đang muốn hỏi.”
Lộ Dao cúi đầu lấy vài tờ rơi trong túi vải ra phát cho mỗi người một tờ: “Sự kiện tổ chức trong ba ngày khai trương, đặt đơn giảm 50%.”
Chu Minh Dương và Khương Nghệ Phỉ nhận lấy xem kỹ, Tống Húc cũng lấy một tờ.
Nội dung của tờ rơi chi tiết hơn danh thiếp, Khương Nghệ Phỉ đọc xong cấp tốc rồi bắt đầu mò tới mò lui người mình.
Chu Minh Dương: “Em làm gì vậy?”
Khương Nghệ Phỉ: “Không phải lắc tay của em đứt rồi sao? Trái lại giờ cũng không có chỗ sửa, không thể đeo chi bằng mua hai tờ danh thiếp.”
Chu Minh Dương nhắc nhở: “Trước khi ra ngoài, em chê vướng víu nên bỏ ở nhà rồi.”
Khương Nghệ Phỉ cũng nhớ ra, vốn dĩ cô ấy còn rất thích chiếc lắc tay đó cơ, nhưng bị đứt rồi không đeo được nữa, cô ấy sợ ra ngoài làm rơi mất nên giấu trong gối.
Khương Nghệ Phỉ bỗng thấy hơi thất vọng: “Giờ ai cũng thấy vàng vô dụng, nào ngờ còn có lợi ích này, biết vậy đã mang theo bên người rồi.”
Lộ Dao: “Nếu thật sự muốn mua thì cô có thể để lại địa chỉ. Lát nữa nhân viên chạy vặt của chúng tôi sẽ giao đến tận nhà, chỉ cần trả thêm 0,2 gram vàng phí chạy vặt.”
Khương Nghệ Phỉ vui vẻ trở lại: “Tôi muốn mua tôi muốn mua, chiếc lắc tay của tôi lúc mua là mười tám gram, đã mòn chút xíu, nói ít cũng còn mười lăm gram, cho tôi mười tờ trước nhé.”
Chu Minh Dương: “Có nhiều quá không em?”
Khương Nghệ Phỉ: “Khai trương giảm 50% mà anh, mua nhiều thêm vài tờ để dành cũng có sao đâu. Nếu không phải hôm nay chúng ta gặp được nhân viên chạy vặt thì mình đã mất mạng rồi.”
Khương Nghệ Phỉ kéo Chu Minh Dương qua một bên nói nhỏ: “Còn nữa, hiện tại vàng cũng đâu có ích gì, không thể ăn cũng không thể xài, chi bằng đổi lại thêm vài cơ hội bảo toàn mạng sống.”
Tai của Lộ Dao rất thính, nghe thấy câu này bèn nói: “Nghiệp vụ chủ yếu của nhà tôi là chạy vặt, vận chuyển hàng, không bao gồm nghiệp vụ cứu người.”
Khương Nghệ Phỉ cười tươi rói nhìn Lộ Dao: “Sẽ không nhận đơn chuyên cứu người, nhưng gặp người cần giúp cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ.”
Lộ Dao mặt mày bình tĩnh lấy một tờ danh thiếp riêng của nhân viên chạy vặt và bút trong túi vải ra đưa sang: “Hoạt động giảm giá 50% chỉ giới hạn mua một tờ danh thiếp, tờ thứ hai bán giá gốc. Hãy xác nhận số lượng và địa chỉ giao hàng mua danh thiếp.”
Danh thiếp riêng của nhân viên chạy vặt có nền đen viền vàng, mặt sau cần khách hàng đích thân điền tên, địa chỉ, số lượng hàng mua.
Danh thiếp để đặt đơn là sản phẩm bằng hiện vật duy nhất mà cửa hàng dịch vụ chạy vặt cung cấp ở thời điểm hiện tại, cũng là sản phẩm duy nhất cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi.
Khương Nghệ Phỉ mừng rỡ nhận lấy danh thiếp, viết tên, địa chỉ, còn cột số lượng vẫn điền 10 tờ.
Lộ Dao nhận lấy rồi bỏ vào túi, tốt bụng nhắc nhở: “Nhân viên chạy vặt của chúng tôi sẽ giao hàng đến nhà trong vòng một tiếng đồng hồ, nên hãy chuẩn bị vàng trước, tốt nhất là đừng bùng hàng.”
Lộ Dao không nói hậu quả của bùng hàng.
Khương Nghệ Phỉ gật đầu liên tục: “Chúng tôi sẽ về nhà đợi ngay đây.”
Bên này chậm trễ mấy phút, Triệu Hiểu Bằng và Phùng Binh nghỉ ngơi cũng khỏe hơn chút.
Lộ Dao đi về xe đạp điện, Đại Lưu chạy chậm mấy bước đuổi theo: “Chào cô.”
Lộ Dao quay đầu lại nhìn anh ta: “Có việc à?”
Đại Lưu: “Có thể cho chúng tôi vài tấm tờ rơi không?”
Lộ Dao móc ra một xấp trong túi ra đưa cho họ.
Sau lưng Đại Lưu có người bước ra: “Tôi cũng muốn đặt đơn.”
Một người khác kéo anh ấy lại, nói nhỏ: “Anh có đem vàng à?”
Người đó lắc đầu, chỉ vào Khương Nghệ Phỉ nói: “Chúng ta có thể học cô ấy, đặt đơn bảo cô ta giao danh thiếp đến tận nhà rồi nói vợ tôi trả tiền và viết đơn, nhân viên chạy vặt lại qua đây đón chúng ta.”
Tuy cách này hơi rắc rối còn phải trả thêm phí chạy vặt, nhưng ngồi xe đạp điện về và lê lết thân thể cạn kiệt sức lực này trong thành phố hoang tàn zombie tung hoành cứ đi năm ngàn mét là gặp, họ sẽ không chần chừ chọn vế đầu.
Nhân viên chạy vặt này kể cũng lạ, không cần lương thực không cần nước, chỉ cần vàng.
Lộ Dao nhìn Đại Lưu: “Đếm số người, ai muốn đặt đơn qua lấy danh thiếp.”
Năm người đàn ông lập tức tụm qua, tên mắng người lúc nãy trốn phía sau, rón ra rón rén.
Anh ta tưởng Lộ Dao sẽ nhân cơ hội này mà sỉ nhục anh ta một trận, nhưng Lộ Dao đưa danh thiếp cho anh ta xong bèn đi qua bên cạnh.
Người đó đứng nguyên tại chỗ cúi đầu, đột nhiên mặt đỏ bừng.
Đại Lưu đi qua giục anh ta mau điền danh thiếp rồi gom danh thiếp giao hàng họ viết lại với nhau đưa cho Lộ Dao một lượt.
Mọi chuyện đã ổn thỏa, Lộ Dao lên xe đạp điện đèo Triệu Hiểu Bằng và Phùng Binh rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận