Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 129 - Đào vàng đóng hộp 2



Chương 129 - Đào vàng đóng hộp 2




Tử Diệp thấy mái tóc vàng nhạt của Ade, cũng hơi ngạc nhiên.
Nói một cách tương đối thì nhân số của bộ lạc Thần Mộc không tính là nhiều, người tí hon kết hôn với ngoại tộc còn ít hơn.
Chắc khoảng năm năm trở lại đây, Tử Diệp là người tí hon Thần Mộc duy nhất bị người bộ tộc khác “bắt cóc”.
Bỗng dưng gặp Ade, cậu ấy cũng cho rằng gặp được tộc mình, không nhìn đi nơi khác, trông thấy vết bớt sừng thú trên cổ Ade thì nhận ra được đây là người tí hon lai.
Trong phòng bếp, Lộ Dao đang cân nhắc xem lấy ít món gì ra đãi khách, nhớ lại dáng vẻ dầm mưa lúc Kết Hương và Tử Diệp vào khách sạn, quét mắt nhìn hũ đào vàng đóng hộp trong tủ ly.
Cô nhón chân lấy cái hũ xuống, mở nắp ra gắp một miếng thịt quả đào vàng to, cắt thành miếng nhỏ bưng đến phòng trà.
“Đã cắt chút đào vàng đóng hộp, thử xem.” Lộ Dao để đĩa trái cây giữa bàn, kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống.
Đĩa trái cây vừa để xuống, hương đào ngọt lịm bỗng chốc hấp dẫn sự chú ý của tất cả người tí hon.
Kết Hương chỉ mới nhìn thôi mà đã bắt đầu nuốt nước bọt rồi, cô ấy là người đầu tiên thò tay ra lấy một miếng, cắn một cái, thịt quả mềm ngọt đến nỗi làm cô ấy trợn tròn mắt.
Lộ Dao không cắt thành miếng bé tí tẹo, mà cắt thành miếng lớn như múi quýt đường.
Người tí hon mỗi người ôm một miếng, chống bên mép bàn, gặm từng miếng nhỏ.
Ba nhân viên người khổng lồ dừng công việc trong tay lại, lặng lẽ móc điện thoại ra, ghi lại hết những thứ bé nhỏ đáng yêu này.
Thanh Nghiên đi ngang qua còn giơ ngón cái lên với Lộ Dao, chắc bà chủ có máy dò chỗ đáng yêu, lần nào cũng có cách chơi mới.
Cát Cánh cắn thịt quả đào, càng nghĩ càng thấy lạ, không nhịn được hỏi: “Rõ ràng vẫn đang là mùa Mộc Dương, đây là quả hái ở đâu?”
Đại lục Nitraan chia mùa rõ rệt, thường thì chỉ khi đến mùa Phất Nguyệt mùa màng bội thu trên cây mới mọc ra quả ngọt và to thế này thôi.
Lộ Dao: “Đây là quả hái của mùa Phất Nguyệt trước, gọt da rửa sạch, nấu bằng nước đường, rồi đậy kín bảo quản nơi râm mát. Mùa Mộ Nguyệt, mùa Mộc Dương vẫn có thể lấy ra ăn.”
Lộ Dao cố hết sức dùng từ ngữ đơn giản để giải thích cách chế biến đồ đóng hộp, quăng đi lý luận phức tạp khúc giữa, cuối cùng kết bằng “bí thuật nhà tôi”, người tí hon vô cùng chăm chú lắng nghe.
Cát Cánh mở to mắt, lại cúi đầu cắn thịt quả cẩn thận nếm vị, vẫn là vừa ngọt vừa mềm, không hề có vị lạ gì.
Cách người khổng lồ dự trữ thức ăn còn lợi hại hơn bộ lạc Ánh Sáng họ nữa.
Nếu họ cũng biết dùng cách này dự trữ quả, không cần lo mùa Mộ Nguyệt không tìm thấy thức ăn nữa rồi.
Cát Cánh nảy sinh chút tâm tư nhỏ.
Cậu ấy muốn học làm đồ đóng hộp.
Kết Hương ôm đào vàng gặm, đôi lúc ngẩng đầu quét nhìn Cát Cánh đối diện chìm vào im lặng, lộ ra vẻ thăm dò.
Tử Diệp híp mắt, đào vàng trong tay trượt một cái rơi xuống bàn.
Kết Hương nghiêng đầu nhìn cậu ấy, giật mình nhìn một cái, mặt khó hiểu: “Quả của anh rơi rồi.”
Tử Diệp chậm rãi nhảy khỏi ghế, cúi người nhặt lên.
Lộ Dao thấy cậu ấy cầm lên định ăn tiếp, vội ngăn cản: “Trên bàn vẫn còn, rơi rồi thì bỏ đi.”
Tử Diệp không quan tâm lắc đầu, cầm lên gặm một miếng: “Không sao, vẫn ngọt lắm.”
Lộ Dao: “...”
Thật ra cô thấy Tử Diệp cố tình làm rơi thịt quả, nhưng không hiểu tại sao cậu ấy phải làm vậy.
Rất lâu rất lâu sau này, Lộ Dao mới vô tình nghe được một câu chuyện từ miệng Kết Hương hoạt bát xán lạn —
Từ nhỏ Kết Hương đã nghe nói người của bộ lạc Ánh Sáng rất đam mê với thức ăn, cô ấy không có sở thích gì khác, chỉ thích ăn, vì vậy mà nhớ mãi trong lòng.
Năm vừa trưởng thành, Kết Hương chủ động theo đoàn buôn đi xa.
Cô ấy định lén cua một người tí hon trẻ tuổi hiền lành lại biết nấu cơm ở bộ lạc Ánh Sáng làm bạn đời.
Nhưng năm ấy có tận mấy cặp người mới trong bộ lạc muốn đến bộ lạc Thần Mộc cầu phôi thai, đoàn buôn quyết định đi cầu phôi thai trước rồi mới chuyển đường đến bộ lạc Ánh Sáng.
Kết Hương gặp được Tử Diệp đi làm ở Thần Điện vào lần đó.
Sau đó thì Kết Hương không đến bộ lạc Ánh Sáng được, kết bạn đời với Tử Diệp tóc vàng anh tuấn hơi ngốc của bộ lạc Thần Mộc.
Tử Diệp không biết nấu cơm, lúc đầu Kết Hương hơi ghét bỏ.
Nhưng hề nhìn gương mặt xinh đẹp và mái tóc vàng suôn mượt của Tử Diệp thêm vài lần, cô ấy lại có thể từ từ nguôi giận.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ vơi dần, Kim Kim và Kết Hương chợt gập tai lại, nâng mắt lên nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao: “Sao đấy?”
Kim Kim và Kết Hương nhìn nhau một cái: “Có người đến, rất nhiều người.”
Lộ Dao đứng lên đi ra ngoài, đứng dưới hiên nhà ngóng ra xa, đôi mắt dần mở to.



Bạn cần đăng nhập để bình luận