Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 642 - “Tôi thì không để tâm chuyện này cho lắm, chỉ cần mọi người không sợ là được.” 5



Chương 642 - “Tôi thì không để tâm chuyện này cho lắm, chỉ cần mọi người không sợ là được.” 5




“Tôi thì không để tâm chuyện này cho lắm, chỉ cần mọi người không sợ là được.” 5
Cuối cùng nhóm nghiên cứu của Khải Minh Tinh đã đề xuất ra cách “lối đi giả tưởng”, từ vô số thế giới giả tưởng kia tìm ra thế giới tồn tại tương tự như Phố U Linh rồi sau đó bắt đầu hóa giải, soạn ra đoạn code mới để hai thế giới đó thông với nhau.
Nhân viên cứu viện mang theo vòng tay u linh tiến vào thế giới ảo tưởng mục tiêu, sau đó đưa người chơi đang lạc lối trong thế giới giả tưởng kia đến thế giới của Phố U Linh.
Khi người chơi đến được thế giới của Phố U Linh thì có thể đăng xuất ra khỏi Phố U Linh.
Hôm nay là ngày đầu tiên họ thử nghiệm xây dựng lối đi giả tưởng để kết nối thế giới “Nhà Nghỉ Kinh Dị” và thế giới Phố U Linh, không ngờ chỉ mới thử một lần mà đã có thể đưa sáu người chơi ra ngoài thành công.
Chỉ có điều những người chơi này đều đang trong trạng thái đắm chìm rất sâu trong trò chơi ấy, họ cần được thức tỉnh ý thức bên trong cơ thể lần nữa.
Chuyện thức tỉnh ý thức này Bùi Tất chỉ có thể nghĩ đến Lộ Dao và cửa hàng DIY của cô thôi.
Lộ Dao dành ra vài phút để tiếp thu những thông tin này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Sau khi mọi người kết nối “Nhà Nghỉ Kinh Dị” và Phố U Linh thì quái của bên đó không chạy đến Phố U Linh sao?”
Bùi Tất yên lặng một lúc lâu: “Thật sự xin lỗi, bọn tôi không nghĩ đến chuyện này.”
Tình huống mà Lộ Dao nhắc đến hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa đây cũng chỉ mới là thế giới giả tưởng đầu tiên, sau này họ còn muốn tiếp tục kết nối Phố U Linh với những thế giới khác nữa.
Bùi Tất: “Xin lỗi, tôi sẽ lập tức báo cáo lại tình hình này.”
Lộ Dao ngắt ngang lời anh ta: “Tôi thì không để tâm chuyện này cho lắm, chỉ cần mọi người không sợ là được.”
Bùi Tất: “…”
Chúng tôi sợ chứ!
Thậm chí Lộ Dao còn bắt đầu tưởng tượng: “Nếu như vậy thì cửa hàng DIY của tôi cũng kết nối được với hàng vạn thế giới, quả thật không cần lo là sẽ không có khách hàng.”
Ở Phố U Linh, thể xác và tinh thần của Bùi Tất đã bị giày vò đến mức mệt mỏi rã rời.
Bây giờ, nếu không phải là trường hợp bắt buộc thì anh ta cũng không muốn đăng nhập vào thế giới giả tưởng kia làm gì.
Hơn nữa thế giới giả tưởng tương tự với Phố U Linh kia không khác gì một ảo cảnh đầy rẫy những điều kinh dị và u ám.
Những con quái được sinh ra ở thế giới như thế thì tốt lành gì đâu chứ?
Chỉ nghĩ thôi mà tim Bùi Tất đã đập nhanh đến thế rồi.
Lộ Dao: “Có liên hệ nhân viên trước đây giúp tôi chưa?”
Bùi Tất hoàn hồn lại: “Rồi. Giang Lẫm và Thái Ngữ Tinh chuẩn bị học và tham gia thi lại. Quý Lâm Khải và Cam Kình thì không hề từ chối ngay, vẫn còn đang suy nghĩ. Còn Lưu Tịnh và Trần U nói nếu như tiền lương không trả bằng đồng u linh thì đến cửa hàng làm việc cũng được.”
Nhắc đến Lưu Tịnh và Trần U thì Bùi Tất không khỏi cảm khái trước tố chất mạnh mẽ của hai cô gái này.
Lộ Dao: “Vậy phiền anh thông báo bảo họ online giúp tôi, chiều nay tôi sẽ ở cửa hàng khoảng hai tiếng, đúng lúc có thể bàn bạc chuyện này với nhau.”
Hiện nay khi cửa hàng DIY giao dịch với người chơi đều chỉ thu đồng mặt trăng, đồng mặt trăng là đơn vị tiền thông dụng của thành phố Minh Nhật.
Lộ Dao thuê nhân viên ở thành phố Minh Nhật nên cũng sẽ trả tiền lương cho họ bằng đồng mặt trăng.
Nửa tiếng sau, Lộ Dao, Lưu Tịnh và Trần U gặp nhau trên Phố U Linh, sau khi bàn bạc xong hợp đồng và đãi ngộ, ký khế ước xong thì lại thuê thêm một người đến cửa hàng DIY làm việc.
Chiều hôm đó, cửa hàng DIY chính thức mở cửa kinh doanh lần nữa.
Khách hàng hôm nay cũng không nhiều lắm, hai người họ một người lo việc ở phía trước, một người hướng dẫn giáo viên nên cũng không bận mấy.
Sau khi xử lý chuyện của cửa hàng DIY xong thì cũng đã ba giờ hơn, Lộ Dao về đến khu phố thương mại thì đã nói sơ tình hình ở Phố U Linh cho Tống Thanh Sơn và Hà Tất nghe, rồi cũng không thèm nghỉ ngơi gì chạy về cửa hàng dịch vụ chạy vặt ngay.
Chương Thư thấy cô về thì vui mừng báo lại chiều nay có sáu bảy khách đến cửa hàng mua danh thiếp, đều là khách cư trú ở khu chung cư Quan Âm và con đường đối diện, họ bán được tổng cộng bốn mươi ba tấm danh thiếp.
Lộ Dao bước sang đó nhìn quyển sổ ghi chép mà Chương Thư đưa ra, hệ thống chạy vặt bỗng nhiên hiển thị có khách hàng vừa điền lên tờ rơi.
Hai phút trước hệ thống cũng nhận được một đơn hàng thông qua tờ rơi như thế.
Chiếu Dạ đã mang hàng đi giao rồi.
Hôm nay bác sĩ của khu phố thương mại đến muộn hơn mọi khi nên Đinh Tình vẫn còn đang truyền dịch.
Lộ Dao nhìn kỹ địa chỉ trên đơn đặt hàng rồi nói: “Để tôi đi vậy, trùng hợp là tôi chưa có cơ hội đến đó, sau khi giao hàng xong thì sẵn tiện lắp thiết bị thu tín hiệu luôn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận