Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1176 -



Chương 1176 -



Không ít người cao tuổi hâm mộ Dư Tú Lan, Aspirin thật sự điềm tĩnh chu đáo lại có cảm giác an toàn, hoàn toàn không so bì thiệt hơn, cũng không cần nhìn sắc mặt.Con dâu nhà họ Điền lắc đầu thật mạnh: “Cái đó là người máy hộ lý nhỉ? Nghe nói thuê một giờ phải tốn tận mấy chục đồng, nhà chúng tôi không có điều kiện tốt thế, thuê không nổi thuê không nổi. Dù sao thì ráng một khoảng thời gian nữa... Chắc cũng... Không còn lâu nữa đâu.”Câu cuối cô ấy nói rất nhỏ, người khác chẳng nghe thấy.Lộ Dao quay người, con dâu nhà họ Điền thật sự tiều tụy, cô nghĩ ngợi một hồi rồi kiến nghị: “Hay là cô thuê người máy bếp núc của cửa hàng chúng tôi, một giờ hai mươi đồng đồng hoa, nấu mấy món đơn giản nhưng số lượng nhiều, nấu một bữa ăn cả ngày. Không cần tự nấu cơm, có phải trong lòng cũng dễ chịu hơn chút không?”Con dâu nhà họ Điền ngẩn người như đang cân nhắc, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu từ chối khéo.Lộ Dao không khuyên nữa.Lúc nãy cô hoàn toàn không nghĩ có thể kiếm tiền hay không mà chỉ mong tìm cách cải thiện tình hình tâm lý của con dâu nhà họ Điền, nhưng quyền quyết định nằm trong tay khách hàng.Lúc trở về, đi ngang qua nhà của Lục Minh Tiêu, Lộ Dao thấy người máy bếp núc của mình đang làm cá trên bệ giặt đồ.Trên bờ đê có để một chiếc ghế nằm, Lục Minh Tiêu nằm trên ghế, úp một cuốn sách trên mặt, bên cạnh còn có mấy đứa nhóc đang ngồi.Lộ Dao nhớ ra là thứ bảy, học sinh học nội trú sẽ được nghỉ.Đám nhóc vây quanh Lục Minh Tiêu đều là học sinh trung học trên thị trấn.Hầu hết thời gian thì đám nhóc này toàn ở trường, được nghỉ về nhà thì do ông bà chăm sóc là nhiều, cha mẹ đi làm xa, xem ra là dính lấy anh sinh viên đại học trong có vẻ trẻ nhất trong thôn.Lộ Dao không nán lại, từ từ dạo bước về nhà với những thôn dân vẫn đang thì thầm về hai cụ già nhà họ Điền.Đến nhà thì đã gần chiều, hương thức ăn tỏa ra từ nhà bếp.Lộ Dao chun mũi ngửi thì ngửi thấy mùi chua ngọt, mùi nấm mốc và mùi thối như xua mãi không đi ở chóp mũi cuối cùng cũng được khói lửa đuổi đi.Ăn được phân nửa bữa cơm tối thì Lộ Dao nhận được liên lạc từ khu phố thương mại, điện thoại reo không ngừng.Harold gọi video đến.Lộ Dao chần chừ một hồi mới bắt máy, màn hình như nổ tung, nhân viên tiệm nail chen chúc đông nghịt.Xa cách gần một tháng, Harold mới thấy được hình bóng của bà chủ, lúc trước gọi đến là cô từ chối miết.Bé rồng đen từng suy đoán rất nhiều tình huống nhưng chưa từng nghĩ Lộ Dao sẽ biến thành như thế này.Tóc bạc phơ, yếu ớt gầy tong.Rõ ràng lúc gặp ở tinh vực cách đây không lâu, cô vẫn còn dáng vẻ ban đầu họ gặp nhau.Con người sẽ già nhanh vậy ư?Không chỉ mỗi Harold, mà nhân viên dị tộc của tiệm nail đều sốc với dáng vẻ của Lộ Dao.Lúc vừa mở video còn ồn ào ồn ào, nay bỗng dưng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.Lộ Dao chớp mắt, mỉm cười nhẹ như những lần gặp nhau lúc bình thường, còn khẽ châm chọc: “Này là sao đây? Sao không ai nói gì.”Merlulu bay ra từ trên vai Edward, tiến sát màn hình, từng giọt nước mắt to rơi lên tay Harold.Cô ấy bi thương hỏi: “Lộ Dao, cô sắp chết rồi sao?”Lộ Dao im lặng một hồi rồi nói với giọng điệu hòa nhã: “Dù trông giống vậy nhưng không nhanh thế đâu.”Puxiu cũng bay qua, chen vào đẩy Merlulu ra: “Lộ Dao, tôi không muốn cô chết. Khi nào cô về tiệm? Tôi còn muốn chơi xếp hình với cô.”Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa một cái, ngoài cửa chính của cửa hàng cho thuê người máy là một dãy núi cao, như chẳng thấy điểm cuối.Harold xách Merlulu và Puxiu đi bằng hai ngón tay, mặt thối đến đáng sợ, con ngươi xanh đậm nhìn chằm chằm vào Lộ Dao trong màn hình: “Tôi đến đón cô, nhất định sẽ tìm thấy cô.”Lộ Dao cong mắt, nở nụ cười ấm áp: “Đừng manh động, cũng đừng lo lắng, tôi sống ở đây cũng tốt lắm.”Harold tức đến mức muốn đập điện thoại: “Tên đó đâu? Cái tên lần nào cũng đi theo cô đâu rồi?”Niềm vui trong mắt Lộ Dao chợt có thêm ý tứ sâu xa: “Anh ấy cũng ở đây. Anh ấy sẽ bảo vệ tôi nên các anh đừng kích động. Tôi sẽ tìm cách, khoảng thời gian tôi không ở trong tiệm, tiệm nail và khu phố thương mại phải nhờ mọi người rồi.”Bà chủ nói chuyện bình thường nhưng cũng trịnh trọng, lời cô nói tự nhiên mang theo sức mạnh vỗ về giúp sự lo lắng, sốt ruột, bất an và ưu phiền của nhân viên cũng dần dịu lại.Dù hơi không tình nguyện nhưng nói chung là bình tĩnh lại rồi.Cúp máy, Lộ Dao thở dài một hơi.Xem ra phải cố gắng tìm ra manh mối để hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, nếu không thì người suy sụp không phải cô mà là khu phố thương mại và cộng sự của cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận