Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 829 - Nghiệp vụ mới 3



Chương 829 - Nghiệp vụ mới 3




Nghiệp vụ mới 3
Lộ Dao gật đầu: “Gần giống vậy. Để đảm bảo hàng hóa được an toàn ở thế giới zombie tung hoành nên thêm sức chống chịu cho thân xe. Buổi chiều vừa hay có một ý tưởng không tồi nên đã đến Cửu Tuyệt môn một chuyến, lại nhờ họ thêm chút đồ lên xe.”
Hùng An An lập tức nói: “Em cũng muốn đi!”
Vì độ tuổi và vóc dáng nên tạm thời Hùng An An không thể chạy xe đạp điện, bình thường cậu nhóc và Khang Khang, Hối Hối đều chạy vặt bằng ván trượt.
Mặt dưới và mặt trên của ván trượt qua cải tạo có khắc hoa văn mang hiệu quả khác nhau, trên bánh xe cũng có khắc phong văn và lôi văn, mô tơ mạnh hơn bánh xe bình thường rất nhiều, cũng không thua gì xe đạp điện.
Nhưng lần đầu Hùng An An đến thành phố Lục Nghị ngồi xe tải lớn một chuyến, từ đó về sau bắt đầu hứng thú với xe cộ.
Không thiếu người có hứng thú về xe trong số các nhân viên chạy vặt, nên vừa nghe tin này ai cũng muốn đi xem thử.
Nhưng Lộ Dao nghĩ cho việc đang là ban đêm, hơn nữa vẫn mới là thử nghiệm lần đầu, thử xong có thể còn phải sửa lại, an ủi Hùng An An và nhân viên khác, bảo họ chờ thêm vài ngày.
Sau ba ngày thông báo, cửa hàng bắt đầu bán danh thiếp đặt đơn lại, lần này người đến xếp hàng mua danh thiếp còn đông hơn lần trước.
Công việc ở trạm thành phố Lục Nghị đang từng bước đi vào nề nếp, Lộ Dao thử nghiệm xe vận chuyển hàng xong, mấy hôm nay bắt đầu đưa Harold đi đo đạc tuyến đường, bố trí tháp tín hiệu dọc đường để chuẩn bị cho công tác hậu cần đường dài sau này.
Dạo này Cao Thẩm Niên trừ đi làm hằng ngày ra, hình như còn âm thầm tích cực chuẩn bị hành động gì đó, thường xuyên nhờ nhân viên chạy vặt giao hàng giúp.
Lộ Dao bảo hệ thống hiện thực hóa ước mơ theo dõi chặt chẽ hành động của nhà họ Cao, nếu chỉ chạy vặt giao đồ thì không sao.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nhẫn nhịn hồi lâu, vẫn chịu không nổi đâm chọt: [Không phải cô nói không muốn kiểm soát anh ta sao?]
Lộ Dao: [Này sao có thể gọi là kiểm soát? Lòng người dễ đổi, tôi chỉ chuẩn bị chu toàn trước đề phòng xuất hiện sơ suất thôi. Ít ra cũng không thể để nhân viên chạy vặt của tôi bị tổn hại.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ lại lần nữa bị nói xóc đến không còn gì để nói.
Hình như xưa nay nó đều nói chuyện không lại Lộ Dao, nhưng giờ cũng không còn không cam tâm và tức tối nữa, thậm chí còn thấy yên tâm.
Cũng ngay lúc này, trong căn cứ Lê Minh, nhân viên quản lý ban đầu nhận được thư của Cao Thẩm Niên, cứ ngỡ là trò đùa ác giờ đang chìm trong hoảng sợ điên dại.
“Anh ấy chưa chết thật sao? Sao có thể chứ?”
“Trong báo cáo đội tìm kiếm đưa về rõ ràng có viết anh ấy bị zombie bạo động bao vây, tuyệt đối không thể sống sót mà.”
“Thư nhân viên chạy vặt đưa đến, còn có một bức ảnh. Tay phải và chân trái đều gãy hết rồi, nhưng người trên ảnh chắc chắn là Cao Thẩm Niên.”
“Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy muốn làm gì?”
“Còn có thể muốn gì nữa? Anh ấy muốn chúng ta xử nhà họ Hoàng trước, nhất là Hoàng Hiên có ý đồ sỉ nhục em gái anh ấy.”
Người nghe thấy câu này không chịu nổi mà sặc sụa: “Hoàng Hiên đó đã thành phế nhân rồi, còn nực cười hơn cả chết, anh ấy còn muốn gì nữa?”
“Chắc là... Muốn cậu ta chết.”
...
Khu nhà ở container.
Nhà họ Tang.
Tang Hoành đang khuyên cha Tang và mẹ Trần Hồng dọn khỏi căn cứ.
Tang Hoành: “Hôm nay lại có hai nhà dọn đi rồi, họ tìm được nơi ở quanh trạm chạy vặt, mấy căn nhà đó không ai ở, cũng không cần phải nộp cống hiến hằng ngày. Vì có nhân viên chạy vặt ở đó nên trên phố cũng chẳng có zombie.”
Cha Tang mò được một bộ quần áo rách bên cửa sổ quăng sang: “Mày thì biết cái gì? Chỉ cần hôn sự của chị mày thuận lợi là chúng ta... Sau này còn lo cống hiến hay zombie gì nữa hả?”
Tang Hoành cãi lại: “Cha vui vẻ bán con gái tới vậy à?”
Cha Tang tức đến khó thở.
Trần Hồng nghiêm giọng quát ngăn họ lại: “Được rồi, đừng nói nữa. Căn cứ chắc chắn an toàn hơn bên ngoài. Chúng ta không đi đâu hết, đi làm việc hết đi!”
Tang Tĩnh cúi đầu đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ, nước mắt đã chảy khô rồi.
Lúc quay người đi ra ngoài, Tang Tĩnh sờ vào danh thiếp giấu trong túi, lặng lẽ đưa ra quyết định.
Cha mẹ không chịu đi, vậy thì cô ấy đi một mình!
...
Thành phố Cao Thăng, đường Quan Âm.
Chỉ trong một đêm, cổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt có thêm một chiếc xe tải mới toanh màu trắng đen, thùng xe cực to.
Trên thân xe in một số hoa văn vừa rườm rà vừa độc đáo, khi nhìn gần những hoa văn đó đều được chạm khắc lên đầu và thân xe, trông có vẻ không chỉ để trang trí.
Trương Thư Lan đến cửa hàng mua danh thiếp, bắt gặp Lộ Dao và vài nhân viên đứng bên xe bèn đi qua hỏi thăm: “Đây là xe của cửa hàng sao?”
Lộ Dao gật đầu.
Trương Thư Lan hơi tò mò: “Định dùng làm gì vậy?”
Lộ Dao: “Giao hàng. Cửa hàng chúng tôi mở một trạm ở thành phố Lục Nghị, dạo gần đây định mở dịch vụ vận chuyển hàng hóa đường dài.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận